Bliss

Chương 2




Hethe, Ngài Holden, ngồi ở đầu chiếc bàn của mình và há hốc miệng nhìn người đàn ông trước mặt ngài. Hethe chỉ vừa mới trở về từ trận chiến kéo dài vài tuần, chiến đấu vì nhà vua của chàng. Đấy là việc chàng dành hầu hết thời gian để thực hành hơn là nhưng việc khác. Trên thực tế, đó gần như là tất cả những gì chàng đã làm từ cái chết của người vợ chàng mười năm trước. Thậm chí cả trước đó, Henry II đã muốn mở rộng quyền lực của mình, và Hethe đã sử dụng tham vọng của nhà vua như một cái cớ để tránh xa ngôi nhà mà chàng đã chia sẻ đầu tiên là với hai đấng sinh thành khắt khe, sau đó là với Nerissa trẻ con đáng yêu.

Chàng dụi mắt mệt mỏi, chàng mong muốn có thể đi xóa đi những kỷ niệm một cách dễ dàng. Ý nghĩ về người vợ trẻ đã chết luôn làm cho chàng cảm thấy ăn năn. Họ đã quá trẻ. Nàng đã quá trẻ .

Xua đi những suy nghĩ như chàng đã luôn làm, chàng cau mày với ngài Templetun. "Giải thích cho tôi sự hiện diện của ngài ở đây một lần nữa nếu ngài vui lòng, thưa ngài," chàng ra lệnh một cách cẩn thận.

"Nhà vua ra lệnh cho tôi chuyển tin nhắn này," Người đàn ông đẩy cuộn giấy da về phía chàng một lần nữa, không nghi ngờ mong rằng lần này nó sẽ được nhận lấy. "Và ra lệnh cho tôi gặp và đưa ngài đến Tiernay để cưới tiểu thư Helen."

"Ngài không thể lấy mụ phù thuỷ đó được!" William kêu lên khi Hethe miễn cưỡng nhặt lấy cuộn giấy da và bóp vỡ con dấu.

"Tiểu thư Tiernay không phải là một mụ phù thuỷ," Templetun nói với một cái nhìn quở trách tới Hethe, người đàn ông, người trên tất cả những người khác, đã được mong đợi quan tâm đến những nguyện vọng quan trọng nhất của nhà vua. "Tôi vừa đến từ đó, và cô ấy hoàn toàn đáng yêu."

"Oh, phải. Well ... Ngài sẽ nói thế, phải không? "William lầm bầm.

"Cậu đã bao giờ hiểu thật rõ cô ấy?" Templetun cáu kỉnh hỏi, sau đó gật đầu trong sự hài lòng khi cậu nhóc miễn cưỡng lắc đầu. "Vâng, tôi có, và cô ấy hoàn toàn đáng yêu. Hoàn toàn." Miệng ông trễ xuống sau đó, và ông hầu như thêm vào dưới hơi thở của mình,"Mặc dù Dì của cô ấy quả là một kẻ lắm điều. "

"Dì của cô ta cái gì cơ?" Hethe xấc xược hỏi, chìa ra bức thư của nhà vua để William có thể đọc thật kỹ. Bản thân chàng chỉ quan tâm tới chữ ký, và đã nhận ra nó là của nhà vua. Chàng đã nhận đủ những lá thư từ con người này để có thể nhận ra chữ viết tay của Henry bây giờ. Điều đó cũng đủ để chứng tỏ với chàng rằng yêu sách của Templetun có lẽ đúng sự thật. Không phải là chàng thực sự nghi ngờ nó. Tại sao người đàn ông đó lại nói dối về một việc như thế này?

Những biểu hiện trên khuôn mặt Templetun nhanh chóng chuyển thành phật ý trước câu hỏi, nhưng ông chỉ lắc đầu và hỏi, "Well, ngài nói gì? Ngài sẽ cưới cô ấy hay là không? "

"Tôi có thể lựa chọn ư?" Hethe hỏi với một tiếng cười phá ra, nhưng chàng nhìn như thể trả lời cho câu hỏi của William hơn là của Templetun. Cái nhìn của chàng trượt khỏi cuộn giấy da mà chàng đang đọc và lắc đầu một cách căm phẫn.

"Tôi nghĩ rằng không." Cựa quậy, Hethe đưa tay mệt mỏi vò mái tóc của mình. Điều cuối cùng mà chàng cần bây giờ là phải lo lắng cho một người vợ. Ngay cả khi chàng tìm kiếm một người, cô nàng Tiernay ngỗ ngược sẽ là kẻ cuối cùng mà chàng phải lựa chọn. Lạy chúa! Cô nàng đó là một kẻ ghê tởm, thích xía mũi vào chuyện của người khác, gửi những lá thư bất tận nhiếc móc cách mà chàng cư xử với mọi người. Ít nhất, đó là những gì chàng đã được nghe. Chàng không bao giờ tự đọc những lá thư, nhưng William báo cáo những vấn đề đó cho chàng. Đầu tiên chàng nhận các thông tin từ Stephen, người phụ tá thứ hai, người mà Hethe uỷ quyền quản lý, trong khi chàng vắng nhà đi chiến đấu. Cậu trai trẻ đã bị quấy rầy khủng khiếp bởi người phụ nữ đó.

Bây giờ có vẻ như bản thân chàng sẽ là kẻ bị quấy rầy và không phải bởi những bức thư chung chung. Chàng sẽ phải đối phó với cô nàng với tư cách cá nhân. Hầu hết là với tư cách cá nhân, quả thật vậy. Chỉ ý nghĩ đó đã đủ để chàng tự xô mình ra khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng hướng vè phía cầu thang. Templetun ngay lập tức đứng bật dậy và bám theo.

"Thưa ngài? Ngài sẽ làm gì? "

"Tôi sẽ đi tắm," Hethe tuyên bố mà không hề chậm bước. "Tôi tin rằng, tôi được phép gột sạch mùi của những xác chết và thưởng thức sự bình yên một đêm còn lại trước khi xông tới cưới cô ả? Cứ như thể cô nàng sẽ vắt chân lên cổ chạy mất. "

"Oh. Không." Templetun dừng lại ở chân cầu thang và cho phép Ngài Holden tiếp tục một mình. "Ý tôi là, phải - tắm và nghỉ ngơi thì cũng tốt thôi. Tôi sẽ gửi một tin nhắn cảnh báo Tiểu thư Tiernay rằng chúng ta sẽ lên đường vào ngày mai. Sau bữa sáng? "Ông thêm vào đầy hy vọng.

"Sau bữa trưa," Hethe sửa lại. "Tôi sẽ xem xét mọi chuyện diễn biến trong vùng đất của tôi như thế nào trước khi tôi lao vào một vấn đề mới."

"Được. Vào buổi trưa, "Templetun miễn cưỡng đồng ý.

Càu nhàu trả lời, Hethe tiếp tục lên cầu thang và vào phòng của mình. Chàng đứng nhìn đăm đăm qua cửa sổ vài phút khi có tiếng gõ cửa nhẹ. Gọi với ra cho bất kỳ ai đó được phép bước vào, chàng đã không hề ngạc nhiên tí nào khi nhìn thấy cánh cửa mở để lộ những người hầu mang một bồn tắm và nhiều xô nước nóng. Chàng đã không hề ra lệnh chuẩn bị tắm, nhưng đã nói to mong muốn tắm với Templetun. Đó cũng đủ để thấy thực tế diễn ra ở đây. Những người hầu của Holden đều được đào tạo tốt và nhanh về nhiệm vụ của họ. Điều đó thật là tuyệt, người của chàng đã lựa chọn và đào tạo những người lao động tốt.

Hethe im lặng theo dõi khi bồn tắm của chàng được chuẩn bị, sau đó chàng xua những người phục vụ ra ngoài. Một trong những cô hầu phòng vẫn tụt lại phía sau, chuẩn bị sẵn sàng để giúp đỡ chàng tắm, nhưng, mặc dù cô ta nẩy nở và xinh xắn, chàng vẫn đuổi cô ta ra. Chàng muốn được ở một mình. Chàng phải xem xét việc kết hôn của mình. Việc kết hôn một lần nữa.Việc có một người vợ mà chàng phải chịu trách nhiệm.

Cảm giác các bắp thịt căng thẳng trước những suy nghĩ đó, chàng nhanh chóng cởi quần áo và bước vào bồn tắm. Nước bao bọc chàng ấm áp và mời gọi như một tình nhân, và chàng ngả đầu ra sau, mắt nhắm lại khi chàng cảm thấy cơ thể dần thư dãn và tâm trí như bị cuốn đi.

Chàng mới chỉ mười hai và Nerissa lên bảy khi cuộc hôn nhân của họ được ký kết. Chàng được mười bảy và cô ấy chưa tròn mười hai khi các bậc phụ huynh mệt mỏi vì phải chờ đợi và quyết định tổ chức buổi lễ. Cả hai bên đều tham lam trước sự sáp nhập giữa hai gia đình - Holden đề nghị tước vị và tên tuổi gia đình còn cha Nerissa thì giàu có. Mặc dù còn trẻ, chàng đã đủ lớn để đề nghị, một cách hợp lý hơn rằng, họ nên trì hoãn việc cưới xin, cho đến khi cô bé lớn tuổi hơn. Tuy nhiên, không bên nào muốn điều đó.

Thật không may, Nerissa là một trong những người đã trả giá cho tham vọng của các bậc phụ huynh. Cô bé đã mang bầu ngay lập tức, sau đó được chết khi sinh con. Cô bé vẫn chưa tròn 13 tuổi.

Hethe sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì thất bại trong việc thuyết phục cha chàng chờ đợi. Hoặc có lẽ chàng có thể từ chối trải qua đêm tân hôn. Chàng có thể để cho bọn họ nghĩ là đêm tân hôn đã được hoàn tất, sau đó bí mật chờ cho đến khi cô bé lớn thêm một hoặc hai tuổi nữa. Nhưng chàng đã không. 17 tuổi, chàng cũng hừng hực như bất kỳ thanh niên nào. Và cô bé đã là một thiếu nữ đáng yêu, dù ở độ tuổi đó. Cộng thêm với rượu và các hướng dẫn của cha chàng để đảm bảo hành động đã được hoàn tất. Chín tháng sau đó chàng đã nghe tiếng thét của cô bé khi đứa bé quẫy đạp đòi chui ra. Đứa bé đã không làm được, và Nerissa đã chảy máu đến chết với đứa con của họ vẫn ở trong bụng cô.

Và từ đó Hethe đã chiến đấu chống lại con quỷ trong chàng và kẻ thù của nhà vua. Chàng đã dành hàng tuần và thậm chí hàng tháng vùi mình trong những trận chiến đẫm máu này đến trận chiến đẫm máu khác. Chàng chiến đấu cho đến khi mệt mỏi vì mùi hôi thối của những xác chết hay cảnh tượng của những cái chết, sau đó trở về nhà, luôn luôn mong rằng lần này chàng sẽ có thể nghỉ ngơi. Rằng lần này, ngôi nhà sẽ là thiên đường mà chàng luôn tìm kiếm. Nhưng chàng chưa bao giờ tìm thấy thiên đường đó. Đối với chàng, tiếng thét của Nerissa vẫn vang vọng trong lâu đài như ba ngày của nhiều năm về trước. Nhanh chóng, đôi khi chỉ trong vài giờ, chàng đã muốn lại ra đi một lần nữa. Chàng không thể tìm thấy bình yên.

Hôm nay cũng không hề khác biệt, chàng nghĩ dứt khoát. Mặc dù lần này không phải là tiếng thét của Nerissa khiến chàng bỏ chạy khỏi những bức tường đá lạnh của Holden. Không. Lần này, điều khiến chàng muốn chạy lại chiến trường là tin nhắn mà người của nhà vua vừa mới đem đến. Kết hôn một lần nữa và với cô nàng Tiernay ngạo ngược.

Thật là mỉa mai. Lần này,chàng sẽ là kẻ phải hy sinh, vì ý tưởng nhất thời của nhà vua. Chàng không thể nói là mình bị ngạc nhiên.

Tiếng gõ cửa kéo chàng ra khỏi những suy nghĩ không mấy dễ chịu và chàng khẽ ngồi thẳng lên, gọi với ra “vào đi” khi chàng bắt đầu khoả nước lên người. Chàng không hề ngạc nhiên khi William bước vào thay vì người hầu xuất hiện với nước tắm. Bây giờ người phụ tá thứ nhất của chàng đã có báo cáo từ Stephen, và anh ta sẽ thông báo những tin tức. Đó là thủ tục như thường lệ.

"Có tin gì khi chúng ta đi xa?" Hethe hỏi, chụm tay lại với nhau để vốc nước và dội lên đầu, làm ướt tóc của mình.

"Không có gì đáng kể. Ít nhất, không có gì chúng ta không nghe từ thư của Stephen." William nhún vai, sau đó ngồi xuống cuối giường quan sát vẻ không hạnh phúc của Hethe. “Ngài sẽ không cưới cô nàng đó chứ, phải không?”

Hethe im lặng một chút, sau đó hỏi, "Bức thư là một yêu cầu hay một mệnh lệnh?"

"Một mệnh lệnh," người đàn ông miễn cưỡi thú nhận.

Hethe nhăn mặt, sau đó nhún vai trước ý nghĩ của mình. "Tôi nghĩ tôi phải cưới thôi. Tôi đằng nào cũng phải kết hôn lần nữa," Chàng thêm vào, cố gắng để tự giải quyết vấn đề.

"Phải, nhưng ... cô nàng Tiernay ngổ ngáo ..." William nhìn đau khổ, và Hethe bật cười khẽ trước biểu hiện của anh ta.

"Aye, well. Tôi sẽ cưới cô nàng, ngủ với cô ta; sau đó chúng ta sẽ xem, liệu nhà vua có thể không cần đến sự phục vụ của chúng ta trong việc khuất phục con trai ngài. Nếu chúng ta để vợ tôi lại Tiernay và tôi thỉnh thoảnh đến thăm, mọi thứ sẽ không thay đổi nhiều. "

Sự nhẹ nhõm của William thật rõ ràng, và Hethe hiểu nó.Khi những người đàn ông khác vẫn còn là những cậu bé, thường bị bắt nạn bởi những kẻ khác. Nhưng cuối tuổi thiếu niên, cậu ta đã nhổ giò, bắt đầu trở thành một người đàn ông cao, khoẻ như bây giờ. Điều đó, cộng thêm việc được đào tạo bên cạnh Hethe, đã biến cậu ta trở thành một hiệp sĩ triển vọng. Hethe biết rằng người bạn của chàng hy vọng đạt được vinh quang, sự chú ý của nhà vua, và có lẽ sở hữu một vùng đất riêng của mình, dựa vào mũi kiếm. Đó là lý do, những người đàn ông khác không bao giờ ngập ngừng lao vào những trận chiến cùng với cậu ta, lý do tại sao cậu ta thậm chí khuyến khích Hethe tình nguyện bản thân và người của chàng vì Henry. Hethe đột ngột ổn định với một cô vợ và tránh đối mặt với chiến tranh có thể ngăn trở tham vọng của cậu ta. William không cần phải sợ hãi; Hethe không hề mong muốn được ổn định.

"Ngủ với cô nàng Tiernay ngổ ngáo," William nói, những từ ngữ kéo sự chú ý của Hethe tới cái rùng mình bịa đặt của cậu ta. "Ugh. Ngài có sự thông cảm tột bậc của tôi. "

"Và tôi đánh giá cao sự thông cảm, William. Tôi thật sự. "Chàng nói với giọng khô khốc, nhưng tâm trí đang cố gắng để gợi lại hình ảnh của một phụ nữ. Cô nàng chỉ là một đứa trẻ khi chàng nhìn thấy nàng lần cuối, có lẽ khoảng mười tuổi. Chàng đã tới Tiernay sau khi cha chết để thảo luận và bảo đảm sự tiếp tục các điều ước giữa Holden và Tiernay với cha nàng. Nó đã được một năm sau cái chết của Nerissa. Phải, nàng chỉ khoảng mười tuổi - chỉ nhỏ hơn một hoặc khoảng đó so với cô dâu của chàng khi chàng cưới cô bé, nhưng con gái của Tiernay đã không hề biểu lộ bất cứ một đường cong hay nét đẹp nào như Nerissa. Nàng là một cô nhóc gầy gò. Toàn là răng và khửu tay như chàng nhớ lại. Nàng có lẽ đã không cải thiện được một trong hai thứ đó trong thời gian qua. Helen của Tiernay có lẽ không có gì hơn một con ngựa già răng vẩu hay mè nheo.

*****

"Cháu yêu! Họ đây rồi! Dì thấy họ từ cửa sổ phòng ngủ của dì. Họ đang đến! "

Đánh rơi đồ đang khâu dở, Helen đột ngột đứng dậy, tay nàng đột ngột túm lấy vạt váy và siết chặt chúng khi dì nàng lao xuống cầu thang. Trong một khoảnh khắc, nàng đứng đó, sợ hãi nhấn chìm nàng và lấy đi suy nghĩ của nàng, sau đó nàng loại bỏ chúng đi, lấy lại cảm giác đủ để hét lên với cô hầu gái của nàng.

Ducky chắc phải nghe thấy tiếng hét đầy lo âu của dì Nell, bởi vì chỉ một tích tắc sau đó cô đã bay ra từ nhà bếp. Cô mang theo một cái bát và nó giống như sự lo sợ của dì Nell. Hai người phụ nữ gần như đâm sầm vào nhau khi họ băng qua đại sảnh tiến về hướng Helen. Vì một số lý do nào đó, sự điên cuồng của họ ngay lập tức khiến Helen bình tĩnh.

Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Tin nhắn từ Ngài Templetun đến vào chiều hôm qua. Họ đã được cảnh báo và do đó có thời gian để hoàn tất những chuẩn bị cuối cùng. Nàng đã sẵn sàng, nàng tự cam đoan với bản thân, nhưng dù sao vẫn nhẩm lại kiểm tra trong đầu.

Nàng đã mặc chiếc áo choàng đẹp nhất. Tóc nàng đã được gội sạch sẽ và chải thành những cuộn sóng mềm mại ôm lấy khuôn mặt. Nàng nhìn xinh nhất có thể. Helen ước nàng trông bẩn thỉu và mặc một bộ quần áo rách tả tơi, nếu nàng làm bất cứ điều gì như thế, Templetun sẽ nhận ra ngay lập tức rằng có gì đó mờ ám. Sau tất cả, ông ta đã bắt gặp nàng không phòng bị lần trước. Ông ta đã nhìn thấy dáng vẻ bình thường của nàng. Nhuộm đen răng và mặc một chiếc áo choàng đại bự nhồi với gối không có vẻ là khôn ngoan để doạ kẻ sớm sẽ là chồng nàng khiến hắn từ chối việc cưới xin đã bị đề nghị. Kế hoạch của nàng sẽ khôn khéo hơn thế, nhất định là vậy. Chỉ còn lại hai điều phải làm, nhưng vì đấng tối cao chúng bị bỏ lại cho đến khi đám người đó đến.

"Cô có mang tỏi không?" Helen hỏi Ducky khi cô hầu và Dì Nell dừng lại trước mặt nàng.

"Vâng, thưa tiểu thư. Tôi có chúng đây." Cô đưa chiếc bát cho Dì của Helen giữ, sau đó moi từ trong túi chiếc bao nhỏ cô đã luôn đem theo từ khi có tin nhắn thông báo với họ về thời gian đến dự kiến của ngài Templetun và Holden. Bốc một nắm ra, cô hầu bắt đầu bóc lớp vỏ mỏng, khô, bao bên ngoài của nhánh tỏi, sau đó thả nó vào tay cô chủ và chuyển sự chú ý của cô để bóc một nhánh khác.

Vẻ mặt hung dữ, Helen nhận lấy nhánh tỏi và nhanh chóng thả nó vào miệng. Nàng co rúm lại như thể đang nhai thuốc độc vậy. Nó như thể đang đốt cháy miệng nàng, nhưng nàng tiếp tục nhai và thả mỗi nhánh tỏi mới được bóc vỏ vào miệng cho đến khi nàng có đủ sáu nhánh tỏi trong miệng, đã được nhai kỹ và trộn chúng bằng lưỡi nàng. Ducky và Dì Nell nhăn mặt thông cảm khi họ theo dõi nàng. Sau khi kết thúc, nàng nuốt toàn bộ chúng, rồi chìa tay tới chiếc bát mà cô hầu gái đã trao cho Dì Nell.

Dì nàng nâng chiếc bát, hít một hơi, với vẻ mặt và cách mà bà nhăn mũi đã cảnh báo Helen về sự hiệu nghiệm của chất lỏng. Nell chìa chiếc bát ra. Helen nâng chiếc bát lên mũi mình ngay sau đó, chỉ để đẩy nó ra một cách nhanh chóng. Nàng đã hy vọng rằng những nhánh tỏi tạm thời giết chết khả năng ngửi mùi của nàng, và giúp đỡ nàng tiêu thụ được hỗn hợp họ pha chế nhằm xúc tiến kế hoạch. Nhưng không phải trường hợp này. Lạy Chúa, mình sẽ không uống cái thứ này, nàng nghĩ với vẻ kinh dị khi mũi nàng bị tấn công bởi mùi hương hôi nhất mà nàng đã từng ngửi trong tất cả những mùi hôi.

"Dũng cảm lên," Dì Nell thì thầm dưới hơi thở, và Helen liếc qua bà. Người phụ nữ buộc phải nở một nụ cười khuyến khích và gật đầu. Nhận thấy rằng chẳng thể làm gì, Helen thở một hơi đã bị dồn nén, sau đó bịt mũi và nghiêng chiếc bát vào miệng. Bản năng đầu tiên của nàng là oẹ ra, thứ hai là đến phun phì phì, nhưng Helen đã xiết chặt các ngón tay và thậm chí cả ngón chân của nàng và đứng thật vững ... chờ đợi cho cơn bốc đồng trôi xuống. Nhưng chúng không.

Nước mắt ràn rụa, nàng buộc mình ngậm chất lỏng trong miệng, thậm chí là súc ọc ọc trong miệng. Cứ thế cho đến khi nàng đảm bảo rằng nó đã phủ kín mọi ngõ ngách trong miệng thì nàng mới cho phép mình nuốt cái thứ hỗn hợp hôi thối đó xuống. Hành động đó khiến nàng thở hắt ra làm nước bắn xuống, dường như kéo luôn hơi thở của nàng cùng với nó.

"Oh, Chúa ơi!" Nàng ho khi cả Dì Nell và Ducky vỗ mạnh vào lưng nàng. Vẻ mặt của họ đầy bi kịch tiếc thương.

"Cháu không sao chứ, cháu yêu?" Dì Nell lo lắng hỏi khi cơn ho đã giảm bớt.

Helen gật đầu, hít sâu vào, sau đó nhận ra rằng hành động đó thật sự không có ích vì không khí hít vào bị ám mùi hôi từ miệng nàng. Nàng buộc mình hít thở bình thường và đưa cho Ducky đống vỏ tỏi mà nàng đã sử dụng.

"Ổn rồi," cuối cùng nàng cũng nói, mặc dù nàng không được thực sự chắc chắn. “Liều thuốc độc” đó không chịu nằm yên trong bụng nàng mà dường như đang tạo một trận phong ba trong đó. Sự ghê tởm trong miệng nàng cũng không kém gì.

"Được rồi, Ducky nên xoá hết chứng cứ và chúng ta nên đi chào đón các vị khách."

"Vâng." Thẳng lưng, Helen gửi cho cô hầu của nàng một nụ cười khuyến khích. "Đảm bảo rằng rượu và thức ăn cũng đã sẵn sàng, được chứ, Ducky. Và đừng quên kiểm tra bồn tắm."Người phụ nữ gật đầu và miễn cưỡng đi về hướng nhà bếp, đem theo chỗ tỏi còn thừa và chiếc bát giờ đã trống không.

Helen tạm dừng một chút để vuốt lại váy của nàng, sau đó bắt đầu tiến tới cửa chính của lâu đài với Dì nàng ở bên và Goliath bám sát từmg bước chân. Nàng lướt qua các kế hoạch trong đầu khi nàng bước đi, và cố gắng tự trấn an bản thân rằng nó sẽ có hiệu quả. Hammer sẽ phải khóc nấc lên trước cuộc hôn nhân này. Đó là hy vọng duy nhất mà nàng có thể bám vào. Nàng phải tin tưởng vào nó. Nếu nàng cho phép mình xem xét các khả năng khác - Helen dừng ngay suy nghĩ của mình tại đó vì nàng đã đến cửa chính. Nàng với tay để mở chúng khi Dì nàng ngăn lại.

"Cười lên," Nell hướng dẫn nhẹ nhàng. Helen ngay lập tức lịch sự dán một nụ cười lên khuôn mặt của mình, sau đó chờ đợi sự phê duyệt của dì.

"Well," Nell nói sau một hồi ấp úng. "Dì nghĩ cháu không nên có vẻ quá vui mừng khi họ đến. Điều đó có thể làm họ nghi ngờ. Và nó không phải là như là cháu đang tận hưởng sự tra tấn Hammer của Holden. "

Những từ cuối cùng của bà đã có hiệu quả như mong muốn. Nụ cười của Helen không nở rộng, nó đã trở nên tự nhiên hơn, nét căng thẳng trên khuôn mặt dãn ra như nàng xem xét kịch bản sắp tới. Gật đầu đồng ý, Dì Nell kéo cánh cửa mở và dẫn Helen ra ngoài.

Mắt của nàng tìm kiếm và đã tìm thấy những người đàn ông đang cưỡi ngựa tiến vào sân, và Helen biết ngay lúc đó kẻ nào là Hammer. Hắn và ngài Templetun đang cưỡi ngựa dẫn đầu với hai tá người theo sau, và Helen thở hắt ra khi nàng tóm được hình ảnh đầu tiên của hắn. Hắn đẹp trai kinh khủng. Đó cũng là điều mà nàng không mong đợi. Nàng nghĩ nàng đã luôn tin rằng bản tính của con người được phản ánh qua dáng vẻ bề ngoài, và nàng đã mong đợi hắn ta sẽ xấu xa như là hành động của mình. Người đàn ông này chẳng xấu tí nào. Đầu hắn quay đi và cúi nhẹ về phía Ngài Templetun, người đang nói gì đó, vì vậy nàng đã không nhận được một bức tranh đầy đủ, nhưng những gì nàng nhìn thấy cũng đủ để khiến nàng ngừng thở. Nàng gần như hối tiếc thời điểm mà nàng sẽ không cưới chàng , nhưng sau đó khi đoàn người tiến tới chân cầu thang và bắt đầu xuống ngựa, hơi thở Helen lại tắc trong họng.

Lạy Chúa, bây giờ gã đàn ông đó đã xuống ngựa, kích thước của kẻ sẽ sớm trở thành chồng nàng trở nên rõ ràng. Hắn và người đàn ông điều khiển ngựa đối diện với Ngài Templetun là những hiệp sĩ, chiến binh to lớn nhất trong nhóm. Cả hai bọn họ đều to lớn gấp đôi ngài Templetun già nua, teo tóp. Nhưng chính ngài Holden mới là kẻ Helen quan tâm, và hắn trông không có gì kém hơn một sát thủ - mạnh mẽ, to con và hung dữ.

Helen bắt buộc bản thân nhớ lại kẻ mà nàng phải đương đầu: Hammer. Kẻ tàn nhẫn, tức giận có thể bẻ nàng làm đôi chỉ với một chút ít nỗ lực. Cho tới khi đó, nàng tập trung không gì ngoài việc huỷ bỏ được đám cưới. Bây giờ nàng tập trung vững chắc vào thực tế là các kế hoạch của nàng có lẽ sẽ làm gã đàn ông đến thu thập nàng tức điên lên. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn trút giận lên nàng? Điều gì xảy ra nếu hắn –

"Dũng cảm lên." Cảm nhận được nỗi sợ hãi lớn dần lên trong nàng, Dì Nell nhẹ nhàng nói. Chỉ thế là đủ. Helen kiên quyết đẩy sự khó chịu lo lắng và sợ sệt sang một bên. Giữ vững quyết tâm của mình, nàng hất cằm lên một chút và dán chắc lại một nụ cười trên khuôn mặt.

*****

"Vẫn còn thời gian để cụp đuôi và chạy trối chết." Khuôn mặt Hethe nứt ra thành một nụ cười trước lời thì thầm bí ẩn của chàng. William phê phán như vậy về cách cư xử của Holden. Hethe chỉ ước rằng chúng không nghiêm trọng tới một nửa. Thực tế là William đã quá lo lắng trước cuộc hôn nhân này khi cậu ta tự nhận ra là mình đã không được đảm bảo. Nhưng sau đó, họ đã nghe kể rất nhiều về cô nàng này trong nhiều năm kể từ khi cha nàng mất – hầu hết chúng dưới dạng những lá thư khiển trách. Vì thế, chàng biết nàng tồn tại nhưng không bị ép buộc phải đối phó với nàng. Cứ như thế cho đến khi cha nàng chết và nàng đã trở thành một cái gai đâm sau lưng chàng. Đột nhiên, Tiểu thư Helen của Tiernay từ đơn giản chỉ là con gái hàng xóm của chàng đã trở thành cái nhọt ở mông.

Chúng diễn ra cũng khá nhanh nữa, như chàng nhớ lại. Trước đây chàng luôn có mối quan hệ tốt với các hàng xóm lân cận, rồi Hethe nhận thấy Tiernay đột ngột tung ra một mớ các rào chắn bẩn thỉu, những là thư nhiếc móc, đòi trừng phạt chàng vì cách đối xử với người hầu và nông nô. Cứ như thể mình đã dùng quyền hành ngược đãi ai đó, chàng cáu kỉnh nghĩ. Chỉ có cô tiểu thư Tiernay, kẻ đang chịu trách nhiệm về sự sản của cha nàng, dường như nghĩ rằng chàng đã làm. Chàng tin rằng, là một phụ nữ, cô nàng sẽ thấy một số hình phạt của chàng là mạnh tay hoặc không cần thiết, nhưng Hethe đã luôn được nhận thấy rằng một bàn tay rắn chắc sẽ đem lại một kết quả tốt và cho phép tất cả mọi người biết được nơi họ đang đứng.

"Lạy chúa." Những từ ngữ bị đẩy ra cùng với hơi thở của người phụ tá thứ nhất, kéo Hethe ra khỏi suy nghĩ của chàng. Bắn cho cậu ta một cái nhìn tò mò, sau đó lần theo cái nhìn bị bỏ bùa của William tới người phụ nữ đang ở bậc trên cùng phía trước họ.

"Sweet Jesu," Chàng đồng ý trong hơi thở của chính mình.

Người phụ nữ này quả là rạng rỡ. Tóc nàng dài, lượn sóng, vàng rực như thể bắt giữ được mặt trời và phản chiếu chúng lại thế thế giới này. Khuôn mặt nàng, từ những gì mà chàng có thể nhìn thấy từ khoảng cách này, hơi nhợt nhạt và có những đường nét hoàn hảo. Và dáng người của nàng ... Cái nhìn của chàng lướt trên cơ thể nàng, ngấu nghiến chiếc áo choàng xanh vừa vặn nàng mặc.

Chẳng có một chút gì là mụ phù thuỷ xấu xí cả. Người phụ nữ này không giống một tí nào với tưởng tượng chàng đã tô vẽ trong đầu về cô nàng sớm sẽ trở thành cô dâu của chàng. Không, cô nàng không thể là Helen của Tiernay được. Không có cách nào để một cô ả lắm điều, hay mè nheo, triền miên bao vây Stephen với những bức thư đanh đá là thiên thần đáng yêu này được. Dường như chàng không phải là kẻ duy nhất cảm thấy một cú đánh mạnh, vì chàng nghe thấy William hụt hơi hỏi Templetun hai quí cô đang đứng trước cửa lâu đài là ai. Chỉ khi đó Hethe mới chú ý đến người phụ nữ lớn tuổi hơn đứng cạnh cô nàng trẻ tuổi, hay con chó cho đứng sát gót nàng.

"Ah. Đó là tiểu thư Tiernay và dì của nàng," ông lão nói, nhìn đầy thoả mãn tới hai nữ chủ nhà và gật đầu nhẹ nhõm đôi chút. Hethe có thể đoán được qua vẻ mặt của ông rằng ông đã sợ là nàng có thể hô biến bản thân thật tốt vào buổi gặp mắt đầu tiên của họ. Chàng đã thu thập được, từ một hoặc hai lời bình luận Templetun đã đưa ra, rằng nàng không hề hài lòng về sự hợp nhất này hơn bản thân chàng buổi ban đầu

Hethe gật mình bởi những suy nghĩ của chàng. Hơn bản thân chàng buổi ban đầu? Dĩ nhiên lúc này chàng không hề thay đổi ý định chỉ vì cô nàng trông duyên dáng? Chàng cười nhạo báng ý nghĩ đó. Tuy nhiên, với nỗi xấu hổ, trong khi chàng không hài lòng kết hôn với kẻ miệng lưỡi sẽ bới móc chàng đến những năm cuối của cuộc đời hay khoảng đó, chàng thấy mình khá háo hức được cưới cái cơ thể này. Hoặc ít nhất đưa nó vào giường. Chàng cho phép mình thưởng thức một chút tưởng tượng trước khi chàng nhớ lại người vợ đã mất đáng thương và nhận rằng nếu chàng cưới người phụ nữ này, chàng cuối cùng cũng sẽ làm nàng mang bầu. Lúc đầu chàng có thể phòng ngừa, tất nhiên, rút ra và tất cả những thứ khó chịu khác chàng đã học được để ngăn ngừa việc mang bầu với những người phụ nữ chàng đã ngủ cùng kể từ khi vợ chàng chết. Nhưng, cuối cùng, chàng cũng phải sinh một đứa con nối dõi. Hoặc cố gắng làm việc đó. Chàng nhăn mặt khi tiếng thét của Nerissa vang vọng trong đầu.

"Ta đi chứ?"

Sự nhắc nhở của Templetun đã cứu thoát Hethe khỏi những suy nghĩ không hạnh phúc của chàng. Đột ngột thẳng lưng, chàng dẫn đường lên cầu thang.

"Tiểu thư Tiernay," Templetun chào đón, chạy lên vài bước cuối cùng để đi ngang hàng với Hethe khi chàng dừng lại trước hai vị nữ chủ nhân. "Tôi xin giới thiệu Ngài Hethe của Holden. Ngài Holden, đây là tiểu thư Helen của Tiernay và Dì của nàng, quý bà Nell Shambleau."

Hethe bước lên một bước để cho khuôn mặt của chàng và của Helen ngang bằng nhau, và xoay sở được một nụ cười khi chàng nhìn vào đôi mắt như bầu trời xanh, rất phù hợp với màu áo choàng của vị hôn thê của chàng. Trên thực tế, miệng chàng đang phản ứng lại với vùng rắn như đá của chàng, và nó được tạo thành một chùm cười rạng rỡ hài lòng với người phụ nữ - cho đến khi nàng mỉm cười lại và nói, "Xin chào?"

Nụ cười của chàng như bị đột tử, trở thành một cái nhăn mặt không chắc chắn. Không phải lời nói của người phụ nữ đã tác động đến chàng như thế, mà là hơi thở hôi hám của cô ta phả vào chàng khi cô nàng nói. Cú sốc đó khiến Hethe vội vàng lùi một bước. Chàng sẽ ngã bổ chửng xuống cầu thang nếu William không dùng tay giữ chàng lại.

"God’s teeth!" Chàng thở hắt ra kinh dị, khiến mọi người bối rối, và thậm chí một cái nhìn hơi tổn thương hiện trên khuôn mặt của vị nữ chủ nhân. Nó cũng khiến chàng phải nhận một cái nhìn bối rối và sắc hơn dao cạo từ Templetun, nhắc nhở chàng về cách cư xử. Buộc phải nở một nụ cười xin lỗi méo sẹo trên môi, Hethe khẽ quay đầu để tránh mùi hương độc hại và thốt ra lời xin lỗi, "Tôi suýt bị trượt chân."

"Oh, well, Ngài phải cẩn thận hơn, thưa ngài," vị hôn thê của chàng thở vào chàng một cách ngọt ngào. Vươn ngưòi tới gần hơn, nàng tóm lấy cánh tay chàng, luồn tay mình vào, như thể giúp chàng lấy lại sự thăng bằng. Rồi nàng cười chói loá và thở một cách đầy tội lỗi vào mặt chàng. "Thật là một anh chàng đẹp trai. Chúng ta đều không muốn chàng ngã lộn nhào xuống cầu thang và ngã gẫy cổ đúng không? Ít nhất, không phải trước đám cưới, hử?"

Nàng trêu chọc, mắt lấp lánh.

Hethe gần như lắp bắp. Đầu chàng bơi bập bềnh dưới sự công kích dữ dội của hơi thở đầy độc tố của nàng. Sweet Saint Simon! Chàng chưa bao giờ ngửi phải bất cứ mùi gì bốc mùi hôi thối gần như thế. Chàng chưa bao giờ nghĩ rằng một mùi hương như thế có khả năng toả ra từ miệng một con người. Và thực tế là nó đã đến từ đôi môi của người phụ nữ đáng yêu với những đừơng cong ngọt ngào trước khi chàng dường như có thể làm cho vẻ kinh dị của nó tệ hơn nhiều.

"Chúng ta vào trong nhà thôi ?" Dì của cô nàng đề nghị một cách vui vẻ.

"Vâng," Tiểu thư Tiernay đồng ý. "Cháu đảm bảo với dì rằng các quý ngài đã sẵn sàng cho một cốc rượu ngọt ngào sau một chuyến đi." Nàng nói những từ đó với Hethe, hơi thở của nàng quấn quýt trên khuôn mặt chàng như một cơn gió mang mầm bệnh đầy mùi hôi thối của những xác chết. Dạ dày nhộn nhạo, Hethe gật đầu yếu ớt, nhiều hơn cả háo hức muốn tìm bất cứ một cớ gì để di chuyển và tránh khỏi tình huống mà chàng đang vướng phải.

Chúa cứu vớt, mình phải cưới cô ả này, chàng nghĩ khi chàng nhanh chóng tới mức thô lỗ tiến lên những bước cuối cùng và bước vào trong toà lâu đài, khiến nàng bị tụt lại phía sau. Cô nàng sẽ thở cái mùi thối rữa này vào chàng trong năm mươi năm kế tiếp hay khoảng đó, chàng yếu ớt nghĩ, quá mất tinh thần để nhận ra chàng đã thô lỗ thế nào khi lôi kéo tiểu thư Tiernay và bỏ lại Dì nàng và những người khác theo sau.

"Oh, trời ơi! Ngài đang khát, đúng không? "Tiểu thư Helen cười như không thở nổi, vội vàng bắt kịp chàng khi chàng dẫn đường tới chiếc bàn đã được bày biện sẵn cho chàng.

“Phải. Một chuyến đi đầy bụi bặm, "Hethe lầm bầm, hít thở bầu không khí trong lành ngọt ngào của đại sảnh. Chàng cho rằng nó không thật sự là ngọt ngào; nó là hỗn hợp của những thứ không mùi và hàng tá những thứ khác, nhưng đối với chàng nó tuyệt vời như thể hương hoa hồng vậy.

Tiểu thư Helen tăng tốc một chút và bước tới chiếc bàn cùng một lúc với Hethe. Nàng ngay lập tức đặt một chiếc ghế đối diện với chàng, sau đó thả người ngồi vào chiếc bên cạnh chàng và quay lại để đối mặt với chàng.

Cô ả lại sắp nói nữa, Hethe nhận thấy, và chàng cảm thấy mình run rẩy khi mùi hôi thối chàng đã được ngửi qua như một đám mây bít kín lỗ mũi chàng.

Dường như đối với chàng thời gian trôi thật chậm khi linh cảm khủng khiếp quét qua người chàng. Chàng nhìn môi nàng hé ra, miệng nàng khẽ mở, tóm được cả cái nhá lên của hàm răng trắng đẹp, thậm chí cả cái lướt qua của lưỡi nàng khi nàng nuốt vào để phát âm một từ. Sau đó, khi chàng chờ đợi một cách vô vọng, nàng thổi tất cả những mùi hương khủng khiếp ấy vào chàng khi nàng nói.

Qua tiếng bùng nhùng trong lỗ tai, Hethe nghĩ rằng chàng nghe thấy nàng nói, "Tôi tin rằng chuyến đi của ngài không có sự cố gì xảy ra?" Nhưng chàng không thể lạc quan. Toàn bộ cơ thể chàng, mọi giác quan chàng có đều đang quằn quại thống khổ bởi hơi thở hôi hám của nàng. Rên rỉ, chàng quay đầu đi, hít đầy lồng ngực bầu không khí vẫn còn chưa vẩn đục, cứ như thể cuộc sống của chàng phụ thuộc vào đó. Quả thật, tại thời điểm đó, chàng cảm thấy điều đó có thể xảy ra lắm.

"Có vấn đề gì không, thưa ngài?"

Chàng có thể nghe được sự quan tâm trong giọng nói của nàng. Sự quan tâm đó đã được phản chiếu trên vẻ mặt của Templetun khi đoàn người còn lại bắt kịp họ. Khi William tiến tới bên chàng, mặt cậu ta nhăn lại đầy nao núng.

"Chuyện gì vậy?" Người phụ tá thứ nhất của chàng hỏi, nhìn đầy báo động trong khi Hethe vẫn tiếp tục hớp lấy không khí, gần như tăng xông máu trong nỗ lực gột sạch thân thể khỏi hơi thở gớm guốc của tiểu thư Helen.

Chàng cảm thấy thật sự có thể nếm được cái mùi hương đó, nó rất mạnh mẽ và hăng nồng. Lạy Chúa, như thể cô nàng đã mút cả một cánh tay của người chết vậy.

"Tôi sẽ đi xem xét đồ uống," Tiểu thư Helen lầm bầm, giọng nàng thắt lại đầy lo lắng. "Có lẽ điều đó sẽ giúp ích."

Hethe càu nhàu cái gì đó mà chàng hy vọng sẽ được coi như một lời đồng ý, và nghe tiếng sột soạt tà áo nàng khi nàng đứng dậy và bước đi.

"Dì sẽ giúp," Dì nàng nhanh chóng nói và đuổi theo.

Cho đến khi người phụ nữ đã biến mất vào sau bếp cùng cô cháu gái, Hethe mới cho phép bản thân thư giãn. Vai chàng ngay lập tức sụm xuống, và chàng nghiêng đi ngay tại bàn. Lạy chúa, không những chàng phải cưới cô ả này, chàng còn phải hôn cô ta tại buổi lễ. Ngài Holden bắt đầu thở hắt không khí từ phổi ra, lạc quan nghĩ chàng sẽ ngạt thở mà chết.