[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 4 - Chương 6: Bình phàm, bình tĩnh, bình thản




Tác giả: Di Lệ

Sáng sớm Renji đã lao đến, kéo Kuukyou bắt cô phải kể rõ đầu đuôi một lần. Kuukyou vừa ngáp dài vừa uống cà phê trong cốc thuỷ tinh, hoàn toàn thả bay. Lúc ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ, cô buông cốc xuống, mở miệng nói: "Chúng ta vẫn nên đến chỗ anh Kisuke thì nói đi. Anh chuyển lời khiến em không yên tâm lắm."

Khoé miệng Renji run rẩy, gân xanh trên trán đập loạn, "Con nhãi này... Em lại muốn cãi nhau hả!"

Kuukyou lành lạnh ngó qua một cái, nhướn mày không nói chuyện. Toushirou vừa lúc đi qua đây, nghe vậy gật đầu, "Nếu đã vậy, đến cửa hàng Urahara cũng được."

Vì thế một nhóm người ngồi quanh cái bàn lùn ở cửa hàng Urahara, biểu cảm không đồng nhất nghe Kuukyou kể từ đầu đến đuôi câu chuyện một lần, còn thỉnh thoảng đưa ra vấn đề, tựa như một cuộc thẩm vấn nhỏ.

".... Là như vậy đó." Uống nốt nước trong ly trà, Kuukyou thở phào như trút được gánh nặng, "Dù sao lúc em chạy đến thì Toushirou đã giải quyết xong kẻ địch rồi, không có chuyện của em."

Urahara phe phẩy quạt giấy, đôi mắt mang theo ánh sáng làm người ta sợ hãi, "Ara, anh rất tò mò vì sao linh lực của Kuukyou-chan khôi phục được nhé? Saketsu và Hakusui của em không phải đã bị phá huỷ rồi sao?"

"Chuyện này... Em không tiện nói." Kuukyou nhún vai, lộ ra biểu cảm đáng tiếc, lại nhìn bộ dáng mất hứng của Urahara mà cười vui vẻ.

Renji gãi đầu, cắm vào một câu, "Vậy giờ em định làm gì? Ở lại với bọn anh à?"

Kuukyou nhíu mày, theo bản năng nhìn Toushirou, rồi mới nhìn Renji, "Trước khi anh đến em đã liên hệ với Tổng đội trưởng, nhưng ý ông ấy là để em nhanh chóng trở về. Nên mấy ngày nữa em sẽ đi."

"Tổng đội trưởng?" Renji khó hiểu lặp lại, sau đó như nghĩ đến gì đó vỗ tay một cái, "Hẳn là về nhận một trong ba ghế đội trưởng bị bỏ trống đấy! Dù sao con nhóc nhà em cũng có Bankai còn gì! Hơn nữa, em luyện thành Bankai từ khi nào thế hả?"

"Bankai?" Kuukyou hồi tưởng lại, cuối cùng buồn rầu lắc đầu, "Không nhớ nữa, nhưng mà khi đó đã đến đội mười ba rồi." Nói đến đây, cô quay đầu cười rộ lên với Urahara, "May mà còn có căn cứ bí mật năm đó anh Kisuke và chị Yoruichi dẫn em qua đấy."

"Ara~ Anh rất vui vì giúp được Kuukyou-chan~ Nhưng mà Kuukyou-chan thật sự không chịu nói cho anh cách em khôi phục linh lực à?"

"Anh Kisuke... Anh từ bỏ đi."

Nói đông nói tây một lát, Renji còn định giúp Sado luyện tập nên đến sân huấn luyện ngầm trước, Rangiku mặc kệ Toushirou tức giận nhân cơ hội chuồn lẹ, mà Kuukyou vì quá buồn ngủ nên cùng Toushirou dọn đường về nhà.

Nhưng mãi đến khi nằm trên giường, Kuukyou vẫn vừa ngáp vừa hỏi, "Toushirou về cùng em như vậy có được không? Không cần luyện tập à?"

Toushirou đang định đóng cửa phòng thì dừng lại thở dài, bất đắc dĩ đứng ở cửa nhìn cô một cái, "Em đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi."

Kuukyou mếu máo, ngẩng đầu lên, "Nhưng mà Toushirou cứ nói 'Không sao' khiến em cảm thấy rất có lỗi mà..."

"Nếu là nói chuyện với Zanpakuto thì ở trong phòng cũng được." Thiếu niên dựa vào cửa, quần áo của hiện thế khiến cậu có nét anh khí khác với thường ngày, biểu cảm dưới ánh nắng khá mơ hồ, lại khiến người ta cảm nhận được sự nhu hoà. Cậu hạ giọng, khoé miệng gợi lên một độ cong nho nhỏ, "Ngủ đi. Anh ở bên ngoài."

Chỉ vì những lời, lòng cô bình tĩnh hẳn lại, không cần suy xét, không cần lo lắng, chỉ còn lại an bình, "Vâng ạ. Ngủ ngon, Toushirou."

Lúc mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào phòng đã ảm đạm đi.

Kuukyou dụi mắt, nhìn trần nhà một hồi mới nhận ra mình đang ở đâu.

Lén lút mở cửa phòng ra, ánh mặt trời hơi sáng dừng trước người, chiếu lên thân ảnh nhỏ gầy trong phòng khách. Thiếu niên tóc bạc ngồi trên đất, trước mặt dựng thanh Zanpakuto hệ băng cao gần bằng cậu, đôi mắt nhắm lại, rất chăm chú.

Kuukyou do dự có nên đi qua không, bất ngờ nghe được tiếng cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rất nhỏ. Cô sửng sốt, sau đó thấy Toushirou mở mắt nhìn qua, đôi mắt xanh lam nhiễm ánh nắng mà sáng ngời lạ thường. Thấy cô không nói gì, thiếu niên thu lại Hyourinmaru, đứng dậy, sắc mặt nhu hoà, "Tỉnh rồi?"

Kuukyou gật đầu, "Vâng ạ. Ngắt ngang anh sao?"

"Không sao." Vươn tay vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, Toushirou nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày, "Sắp tối rồi, có vẻ Matsumoto sẽ không trở lại." Cậu quay đầu dò hỏi, "Kuukyou muốn ăn gì chiều nay?"

"Ăn gì nhỉ?" Thiếu nữ hơi buồn rầu nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra, "Hay là để em nấu? Nhưng mà không có nguyên liệu."

Toushirou chống cằm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, "Nguyên liệu thì trong tủ lạnh nhà Inoue còn một ít, muốn dùng thì có thể dùng, nhưng mà..."

Còn chưa nói xong, Kuukyou đã chạy vào bếp, Toushirou thở dài đi qua, chưa đợi cậu đi vào trong thì đã nghe được tiếng than thở bất lực truyền ra, "Đây là cái gì vậy..."

Cho nên, cuối cùng hai người vẫn quyết định ra ngoài mua nguyên liệu rồi mang về nấu.

"Nhưng mà, Toushirou, anh biết đường không?" Kuukyou chớp chớp mắt, nhìn biểu cảm bối rối khó được của Toushirou, không biết vì sao lại cảm thấy rất vui vẻ, nên cô chế nhạo, "À~ Dù là Toushirou, không biết đường đi ở hiện thế cũng rất bình thường mà~"

Ngã tư đường mở rộng trên trán, khoé miệng Toushirou run rẩy, gầm nhẹ, "Ồn ào."

Kuukyou chẳng để ý nhún vai, cười gian hai tiếng, "Hìhì, Toushirou đừng nói chuyện nha~ Anh mặc Gigai còn em thì không có đâu đấy~ Bị người thường cười đó nha~"

"Con nhóc này..." Gân xanh giăng đầy trán, Toushirou đang định phát tác, lại nghe được giọng nói lười nhác, "Ara, đây không phải Kuukyou-chan à, còn cả đội trưởng Hitsugaya nữa?"

Toushirou giương mắt nhìn lại thì thấy Urahara đang xách túi nilon đi đến. Cậu nhíu mày không nói gì, nhưng Kuukyou đã sán lại gần, cười nói: "Sao anh Kisuke lại ở đây vậy?"

"Ara, anh bị tống cổ ra ngoài mua nguyên liệu về nấu cơm á~" Urahara quơ quơ cái túi trong tay, cười với Toushirou và Kuukyou, "Kuukyou-chan không mang Gigai theo à? Anh có thể cung cấp cho em nha~"

"Không cần." Kuukyou không chút suy nghĩ đã từ chối, dừng một chút thì hỏi, "Anh Kisuke này, bọn em cũng cần đi mua nguyên liệu nấu ăn, dẫn bọn em theo với nha~"

Urahara cong môi, ra vẻ khó xử, "Nhưng mà người trong cửa hàng còn chờ anh mang đồ về mà~"

Kuukyou híp mắt, khinh thường nhìn hắn vài lần, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi, "Vậy thì thôi! Em muốn nói cho chị Yoruichi là anh bảo đuôi chị ấy xấu!"

Urahara nghe vậy thì lập tức nóng nảy, "Này này! Anh nói lúc nào hả!"

Kuukyou cong môi, nụ cười xán lạn, "Anh Kisuke chưa từng nói nha~ Nhưng mà chị Yoruichi cũng đâu biết là anh chưa từng nói chứ~"

Urahara giật giật khoé môi, thất bại thở dài, "Thật thua em mà, anh đi cùng hai đứa vậy."

"Em biết anh Kisuke là người tốt mà!" Kuukyou cười khanh khách, chạy đến bên Toushirou, ôm tay cậu hưng phấn nói, "Đi nào, Toushirou, anh xem tối nay ăn gì được nhỉ?"

Toushirou bất đắc dĩ nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười, lại làm bộ chẳng thèm để ý nâng bước đuổi kịp Urahara đang dẫn đường đằng trước, "Gì cũng được."

Lúc này đang giờ cao điểm, đường cái chỗ nào cũng có xe và người chen chúc đi lại. Kuukyou tò mò đánh giá tình cảnh xung quanh, tấm tắc kinh ngạc cảm thán, "Người ở hiện thế nhiều thật, ở Soul Society thì chỉ có phố Rukongai đêm hội hè mới chen chúc thế này."

Urahara nghe tiếng quay đầu lại, lắc lư quạt giấy trong tay, ra vẻ thần bí nói: "Kuukyou-chan còn chưa biết nhì? Karakura còn chưa tính là gì đâu, những thành phố lớn thì lúc nào cũng nhiều người như thế này hết~"

"Khoa trương vậy cơ ạ?" Kuukyou mếu máo, thở dài, "May mà không đến thành phố lớn, ồn ào như vậy em không chịu nổi."

Toushirou cúi đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không phải em rất thích náo nhiệt à?"

"Chỉ là đôi khi thôi mà!" Thiếu nữ bất mãn phản bác, ngẩng đầu lẩm bẩm, "Ầm ĩ mãi thế này thì ai chịu nổi chứ!"

Toushirou nhìn cô, không nói gì, trong mắt lại là ý cười chế nhạo. Kuukyou bĩu môi, muốn cãi lại, Urahara đằng trước đã dừng bước hô, "Đây rồi."

"Đến rồi?" Nghe vậy, cô lập tức nhìn qua. Đây là một cửa hàng tiện lợi không quá lớn, nhưng mà người bên trong lại không ít. Urahara gật đầu, chỉ cánh cửa bên trong, đi vào trước, "Anh đi gửi đồ một lát~ Hai người chọn đồ đi~"

"Vâng." Kuukyou vừa đáp, đã thấy Toushirou đút tay trong túi đi vào, đành vội đuổi theo, "Chờ em với, Toushirou!"

Tuy đồ vật ở hiện thế khá kỳ lạ, nhưng dưới sự trợ giúp của Urahara, Kuukyou cuối cùng cũng mua đủ nguyên liệu nấu ăn. Vì lúc còn ở Rukongai đôi khi sẽ nấu ăn cùng bà, nên hiện giờ nấu cũng khá thuận tay.

Toushirou dựa vào cửa phòng bếp, ôm ngực nhìn thân ảnh không ngừng bận rộn bên trong, đột nhiên nhớ đến ngày tết rất lâu trước kia , cô và Hinamori bận rộn làm sushi, lúc ấy cô vẫn còn vụng về, giờ đã tự nhiên đến vậy.

Ấm áp dần bao lấy, cậu rũ mắt che đi ý cười bên khoé môi, lại vẫn không quên oán giận, "Chậm chạp quá, đồ ngốc."

"Sắp xong rồi mà!" Thiếu nữ bên trong bất mãn đáp lời, sau đó còn gọi, "Toushirou cũng qua giúp em chút đi!"

"Em muốn làm mà, anh mặc kệ."

Kuukyou hừ nhẹ một tiếng, quay đầu làm mặt quỷ đùa cậu, "Lười quá đó, Shiro-chan~!"

Ngã tư đường to đùng đỏ chót hiện lên. Toushirou run rẩy khoé miệng, giận dữ hét, "Đã bảo không được gọi cái tên đó!!!"