[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 4 - Chương 14: Giai điệu cuối cùng




Tác giả: Di Lệ

"Ara, giờ chỉ còn lại Espada đang chiến đấu thôi~" Trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, người đàn ông tóc bạc ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn trời cao, không biết đang nhìn gì, "Vậy phải làm gì bây giờ, đội trưởng Aizen?"

Hắn thoải mái mà nói, không quên rời mắt qua. Người đàn ông tóc nâu đứng trước vẫn thong dong bình tĩnh như ngày thường, vạt áo màu trắng bị sóng nhiệt mạnh mẽ tốc bay.

Hắn không trả lời ngay, im lặng vài giây rồi mới hơi nghiêng mặt qua, nụ cười tự tin, tựa như đã nắm giữ tất cả, "Không sao, Gin. Bởi vì – Trò hay còn chưa lên sân khấu đâu!"

Trên bầu trời Karakura, chiến đấu vẫn đang diễn ra. Tiếng kim loại va chạm, linh áp tăng vụt, không ngừng vang tận mây xanh. Ánh sáng giao nhau đâu đâu cũng thấy.

Lại một tiếng 'Keng', Toushirou nhíu chặt mi, nhìn qua lưỡi đao của đối phương, không quên âm thầm dùng lực. Hơi thở băng tuyết lạnh thấu xương tản ra từ thân đao.

Nữ Arrancar với mái tóc dài màu vàng nhàn nhạt nhìn cậu, một nửa khuôn mặt không bị xương cốt bao phủ không chút biểu tình, giọng nói cũng bằng phẳng không chút phập phồng, "Từ nãy, mi đã tập trung hơn."

Đôi mắt xanh lam hơi động, động tác lại không dừng lại. Toushirou nhảy ra sau một bước, đồng thời lại một lần nữa chém đao tới, "Ta không biết mi đang nói gì!"

Arrancar nâng đao cản thế tiến công, sau đó đẩy đao ra, giọng vẫn nhàn nhạt, "Là vì cảm nhận được cô bé kia bình an trở lại sao?"

Thân thể cấp tốc lùi về sau tránh, Toushirou nỗ lực ổn định thân thể, cuối cùng dừng lại. Cậu híp híp mắt, không đáp lời, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Arrancar phía trước.

"Vậy, kết thúc đi." Cô gái đội diện một tay nhấc đao lên, rũ đôi mắt thì thầm, "Tấn công, Turibon."

Nháy mắt, sóng thần từ sau lưng cô ta ập đến, rống giận gào thét, thổi quét đến, tựa như thú biển đa xim lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chờ được đại tiệc long trọng.

"Chiến đấu bên đó đã kết thúc rồi sao, đội trưởng Shitsusaku?" Tổng đội trưởng từ đầu đến cuối đều đứng lặng chống trượng gỗ trên chiến trường đột nhiên trầm giọng mở miệng, ánh mắt lại chưa từng dời khỏi chiến trường bên trên.

Kuukyou đuổi đến sau ông, đứng bên ông, gật đầu đáp, "Vâng, đã xong. Trước mắt đội phó Kira và đội phó Hinamori đang chữa thương cho đội phó Matsumoto, cháu đã để Shuuhei ở bên bảo vệ."

"Vậy là tốt rồi." Ông lão khen ngợi gật đầu, thân hình lù lù bất động, ánh mắt sắc bén trầm ổn như đuốc. Sau đó không nói chuyện nữa.

Kuukyou nhìn ông, dời mắt về phía Toushirou đang chiến đấu cách đó không xa. Thiếu niên đã dùng Bankai, lại thở hồng hộc đứng giữa không trung, cánh sen phía sau đã dần vụn vỡ. Trước cậu, sóng triều dâng cao, tựa như kén bướm vây lấy Arrancar.

Nước biển xanh đậm mênh mông xoáy tròn, sau đó ồ ạt tản ra. Cô gái bên trong mặt không biểu cảm nhìn qua, nâng vũ khí trong tay, hung hăng chém xuống.

Máu tươi đỏ thắm từ thân thể bị chém đôi của thiếu niên điên cuồng trào ra. Kuukyou run rẩy, khiếp sợ mở to hai mắt. Sự việc diễn ra quá nhanh, cô còn chưa thể định hình được.

Vừa rồi, rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?

Còn chưa chờ cô phản ứng lại, Arrancar đã xoay người lại, nhìn về phía cô, "Kế tiếp chính là mi. Ta sẽ báo thù cho ba bọn nó."

Kuukyou duỗi tay chạm vào chuôi đao, cảnh giác nhìn cô ta, mà Tổng đội trưởng ở bên tựa như không nghe thấy, vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Trong lòng hãy còn nghi hoặc, không ngờ một ánh đao bất ngờ xẹt qua bên mặt cô gái, thân ảnh mạnh mẽ của thiếu niên lại xuất hiện.

[Toushirou!]

Thiếu nữ lập tức nở nụ cười kinh hỉ. Halibel cũng không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, nhíu mày nói với Toushirou, "Cái quái gì vậy?"

Toushirou nhẹ nhàng tránh công kích, dừng ở không trung cách đó không xa, "Ta không ngờ trạng thái giải thoát có thể khiến mi nhanh và mạnh hơn đến vậy." Dừng một lát, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam trầm tĩnh và tự tin, "May mà ta đã đề phòng trước."

Nghe tiếng nhìn lại, vị trí thiếu niên vốn đứng thẳng vẫn loáng thoáng chiếu ra bóng dáng cậu, nhưng mảnh băng vụn vỡ lại rơi rào rạt từ nửa người bị xé đôi kia.

"Vì đòn này chỉ có thể dùng một lần, nên ta muốn cầm cự càng lâu càng tốt."

Vụn băng bay lả tả, Toushirou nắm chặt Hyourinmaru, từ từ chuyển động chuôi đao, "Đừng xem thường... Sức mạnh của Shinigami chúng ta!"

Tay phải đã đặt lên chuôi đao lại chần chừ rồi thả xuống, Kuukyou ngẩng đầu nhìn Toushirou đang chiến đấu, đôi mắt mèo vàng lục phản chiếu lại ánh băng trắng muốt, tựa như ánh đom đóm lập loè đêm hè.

Cô không cần đến hỗ trợ. Trận chiến này, giao cho một mình Toushirou là đủ rồi.

Cô tin điều đó.

Hai người tiếp tục chiến đấu, khu vực này dần trở nên ẩm ướt. Toushirou nghiêng người né tránh Cero, nghỉ chân trên một song sắt của toà nhà cao tầng, nâng mắt trầm giọng nhìn đối thủ, "Không còn cách nào, nếu ta và mi đều chờ đợi chiến trường phủ đầy hơi nước ngưng tụ, cứ mãi thế này cũng không xong." Dừng một lát, cậu từ từ bay lên giữa không trung, đứng trước Halibel, "Nói thật, ta không cần đợi nơi này tràn ngập hơi nước, bởi vì – Cả bầu trời này phục dưới sự chỉ huy của ta."

Giọng nói vừa dứt, bầu trời biến sắc.

"Tensou Jurin. Đây là một trong những năng lực cơ bản, cũng là năng lực mạnh nhất của Hyourinmaru. Mi tên là gì, Espada?"

Cô gái cảnh giác nhìn cậu, sắc mặt khẽ biến đổi, "Tres Espada, Tia Halibel."

"Ta là đội trưởng đội mười, Hitsugaya Toushirou." Toushirou từ từ nâng kiếm trong tay lên không trung, ánh mắt yên lặng thương xót. Chỗ lưỡi đao chỉ lên, không trung u ám dày đặc tức khắc xoay tròn quấn quanh, tạo thành một hình lốc xoáy, "Hyouten Hakkasou."

Những bông tuyết nhỏ rơi liên miên từ trên trời xuống, dần dày lên. Có ngọn gió thổi từ sau qua, thiếu nữ tóc trứng bạc không khỏi nghĩ đến lần đầu Toushirou sử dụng tuyệt chiêu này. Thật ra, lúc ấy ý thức của cô đã cực kỳ mơ hồ, chỉ loáng thoáng thấy trong ngọn lửa xanh có bóng dáng thuần trắng nhỏ bé mà tinh tế, sau đó giống đoá hoa bừa bãi nở rộ.

Mà lúc này, hình tượng bao la hùng vĩ và long trọng kịch liệt đánh sâu vào thị giác cô, chân thật làm người ta run rẩy. Hơi thở lạnh băng phủ từ đầu xuống, hoàn toàn bao lấy trời đất.

Không hổ là Zanpakuto mạnh nhất hệ băng – Hyourinmaru.

Chỉ trong chớp mắt, một núi hoa băng đã sừng sững đứng đó, cao ngất như nối thẳng đến trời cao. Đoá hoa trong suốt còn đang nở rộ, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng.

Toushirou xoay người, cuối cùng nghiêng đầu nhìn núi băng phía sau, "Xin lỗi, có lẽ mi không trả thù được cho thuộc hạ của mi nữa rồi."

--Shitsusaku Kuukyou--

Lúc Kuukyou thở phào nhẹ nhõm, không biết từ đâu vang lên một giọng nói nặng nề, áp lực quen thuộc, tựa như gõ vào đáy lòng. Trái tim lập tức run rẩy, cùng lúc đó – Ý thức trở nên trống rỗng.

Thiếu nữ đột nhiên cúi đầu. Yamamoto hơi do dự rũ mắt nhìn, thấy cô từ từ ngẩng đầu lên, chỉ là khuôn mặt bị sợi tóc bay loạn ngăn cản, không thấy rõ biểu cảm.

Thiếu nữ lùi về sau, tay đặt trên chuôi đao xanh lá bên hông. Dừng một lát, sau đó bất ngờ đánh về phía Tổng đội trưởng.

'Keng'

Tiếng kim loại va chạm thanh thuý rõ rnàg vang lên dưới bầu trời giăng đầy mây đen. Thiếu nữ tóc đen không biết đã xuất hiện trước ông lão từ lúc nào, cố hết sức nâng đao cản lại một kích này.

Bàn tay định rút Zanpakuto của Yamamoto dừng lại. Đối mặt với biến cố này, tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại. Hinamori mở to hai mắt, nhìn biểu cảm mơ hồ của thiếu nữ trước mặt, vội hô lên, "Kuukyou! Em làm sao vậy!"

Kuukyou hoàn toàn không định trả lời câu hỏi kia, mũi chân nhẹ điểm, lùi một bước, sau đó càng thêm hung ác huy đao đến.

Tổng đội trưởng hơi hé đôi mắt sắc bén, nhìn qua.

'Keng' 'Keng' tiếng đao kiếm va chạm liên tục vang lên. Hinamori thở hồng hộc nắm chặt Tobiume trong tay, do dự không biết nên công kích hay không, vừa không ngừng né tránh thế công mãnh liệt, hiển nhiên là đã hoàn toàn bị áp chế.

Thiếu nữ tiến công mạnh mẽ, hoàn toàn không một kẽ hở. Nếu không phải cảm giác được sự mê mang của cơ thể kia, Hinamori biết mình sẽ bị chém từ đầu rồi.

Máu tươi từ cánh tay chảy xuống, cô ấy mím môi, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thiếu nữ lại một lần nữa dẫn theo đao từ từ đi tới, Hinamori theo bản năng kinh hoảng hô, "Kuukyou!" Nhưng mà chỉ hô được một nửa, cô đã bất ngờ mất tiếng, đôi mắt trợn to.

Không đúng! Đây không phải Kuukyou! Linh áp, hơi thở hoàn toàn khác với Kuukyou thật sự!

Thật giống như... Hoàn toàn biến thành người khác! Cả người nhuộm trong gϊếŧ chóc và máu tươi, khiến người ta không rét mà run.

Đột nhiên ý thức được điều này, Hinamori không ngừng run rẩy. Zanpakuto trong tay tựa như nặng ngàn cân, nặng nề không nhấc lên nổi. Yết hầu như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, không phát ra được âm tiết nào.

Suy nghĩ bị sợ hãi bao trùm, đôi mắt đen càng lúc càng ánh rõ bóng thiếu nữ tóc trắng bạc đến gần. Một tia máu đỏ tươi lướt qua đôi mắt mèo vàng lục, thiếu nữ không chút do dự nhấc Zanpakuto lên, mặt không biểu cảm chém mạnh xuống.

Lại một tiếng 'keng', Haori trắng đón gió bay lên. Động tác của thiếu nữ rốt cuộc hơi dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, mắt mèo mờ mịt đối mặt với đôi mắt xanh lam tràn ngập nghi ngờ của thiếu niên, nó tựa như mặt hồ không gợn sóng, chiếu ra khuôn mặt nhíu chặt mày của cậu.

"Kuukyou, em..."