Tác giả: Di Lệ
Lúc gặp được cô, cậu vẫn chưa có linh lực.
Cậu lúc ấy chỉ là một linh hồn bình thường ở Junrinan. Nếu nói có chỗ nào đặc biệt, vậy hẳn là việc trừ bà và Hinamori thì mọi người đều sợ cậu.
Lúc lơ đãng, Hitsugaya Toushirou sẽ nhớ lại năm họ mới gặp nhau.
Một cô bé nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cậu, lại đứng trước mặt bảo vệ cậu. Cuồng phong sắc bén xoáy tròn, cậu nhìn cô ngạo nghễ đứng đó, cậu thấy mái tóc dài bay múa trong gió của cô.
Cho dù đã qua hơn trăm năm, cậu vẫn còn nhớ rõ.
Cô nhìn vào đôi mắt cậu, cười như đứa trẻ phát hiện báu vật. Cô nói: "Đôi mắt của cậu thật đẹp!"
Cô nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, biểu tình ngây thơ. Cô nói, "Thì ra tên cậu là 'Shiro-chan' à!"
Cô nhìn cậu và Hinamori, cười cong mắt, lộ ra đôi mắt mèo trong suốt như ngọc. Cô nói: "Em tên là Shitsusaku Kuukyou."
Ngày đó, ánh hoàng hôn chiếu rọi mặt hồ nước lóng lánh. Ánh sáng cam ấm áp uốn lượn, lan tràn, khắc sâu vào ký ức.
110 năm, 97 ngày.
Đó chỉ là ngẫu nhiên đan xen mà thôi.
Mỗi người đều sẽ có hồi ức tốt đẹp hoặc đau khổ, lại cũng sẽ dần trôi đi theo thời gian. Vậy nên, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại cô.
Đêm mưa ấy, cô giống như con thú nhỏ bị tổn thương run rẩy cuộn mình trong góc tường.
Cậu chỉ cảm thấy tựa như đã từng quen, nên mới lơ đãng nhìn qua.
Thế sự vô thường. Đặc biệt là ở những gia đình quý tộc trong Seireitei. Cậu nghĩ vậy.
Vì thế, cậu đưa cô về nhà, cũng chỉ vì ân cứu mạng năm đó. Sau đó cô ở lại nhà họ, trở thành em gái nhỏ nhất trong nhà.
Lúc ấy, cô không thể nói chuyện. Nhưng nụ cười của cô lại khiến người ta cảm thấy ấn tượng sâu sắc hơn bất cứ điều gì.
Hinamori rất thích cô, lúc đầu vẫn luôn muốn mang cô ra ngoài giới thiệu cho bạn bè của mình.
Nhưng mà, bạn bè của cô ấy lại cũng cố ý vô tình sợ hãi cô bé nhỏ nhắn này.
Toushirou biết, từ một góc độ nào đó, cậu và Kuukyou nhất định có chỗ tương tự.
Giống ở màu tóc khiến người ta sợ hãi, giống ở ánh mắt khiến người ta sợ hãi.
Chỉ là cô không có thái độ xa cách lạnh lùng như cậu, thay vào đó, cô có sức mạnh khiến người ta sợ hãi. Cho dù cô vẫn chưa từng sử dụng sức mạnh đó lần thứ hai.
Dần dần, cậu cũng bắt đầu lộ ra linh lực của mình. Tuy rất từ từ, nhưng ngẫu nhiên cậu cũng sẽ phát hiện, mình cao hơn một chút, lượng cơm mình ăn cũng nhiều thêm một chút.
Mà Kuukyou, vẫn giống như nhiều năm trước.
Thời gian ở Rukongai trôi qua thong thả và bình đạm. Cứ như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi.
Sau đó, cậu thường hay thấy một cánh đồng rộng lớn hoang vu trong giấc mơ của mình.
Bầu trời u ám. Mặt trời lạnh băng giấu sau tầng mây, nhợt nhạt. Nơi cậu nhìn thấy, là băng tuyết mãi mãi không thể bị mặt trời hoà tan, tầng tầng lớp lớp, lập loè ánh sáng sắc nhọn. Đôi lúc sẽ thấy mấy cành tùng khô, vô lực duỗi thẳng về phía bầu trời. Mặt đất rộng lớn đến vô hạn, lại chỉ có một mình cậu. Ngay cả bóng dáng phản chiếu trên băng cũng là mơ hồ không rõ.
Cậu cảm giác được băng lãnh.
Cậu nghe được một giọng nói. Như xa như gần, nặng nề và thâm trầm, tựa như tiếng sấm rền đâu đây.
Lúc ấy, cậu biết Matsumoto Rangiku.
Cô gái tóc dài màu mật ong nói cho cậu, muốn đạt được sức mạnh này thì phải trở thành Shinigami.
Vì tìm kiếm thứ thuộc về mình, cậu quyết định tiến bước.
Vào Shino, trở thành Shinigami, rồi thành đội trưởng.
Cậu không quay đầu lại, cũng không dừng bước, vì cậu biết, có người luôn theo sát sau cậu.
Người đó sẽ luôn ở nơi cậu có thể chạm tới, mỉm cười nói với cậu, cô ở đây.
Cậu nghĩ, cậu có thể bảo vệ cô thật tốt. Vậy nên, cậu vẫn luôn truy tìm và suy nghĩ muốn bảo vệ một người khác, chỉ vì cậu không thể chạm tới cô ấy.
Mãi đến lần Hollow tập kích, thiếu nữ nhỏ bé thả người nhảy vào biển lửa, cả người đầy máu, chỉ vì bảo vệ cậu an toàn.
Nháy mắt, đột nhiên có gì đó từ lồng ngực chồi lên. Cậu không thể suy xét điều gì, lại nghe được giọng nói của Hyourinmaru vang lên trong đầu, "Cậu muốn có được sức mạnh không?"
Cậu muốn.
Cậu không thể chịu được việc cô chịu bất kỳ tổn thương nào trước mặt cậu. Cậu cũng chưa từng cảm nhận được tình cảm nào mãnh liệt như thế.
Giờ phút ấy, cậu lại thấy băng nguyên. Không phải cánh đồng băng hoang vu ngày nào.
Trên mặt băng sáng chói, mấy cành tùng khô vẫn bướng bỉnh hướng về bầu trời.
Nhưng trong tầm nhìn rộng lớn, dưới bầu trời âm u, lại có những mảng màu đỏ tươi.
Khoảng cách quá xa, cậu không biết đó là gì. Chỉ thấy màu sắc diễm lệ ấy tựa như ngọn lửa thiêu đốt, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đó là - màu sắc duy nhất trên băng nguyên này.
Cậu từng thấy Hinata ôm cô vào lòng, cậu từng thấy cô gào khóc trong lòng Hinata. Lúc đó, cậu không hiểu cảm giác bực bội và mất mát trong lòng là gì.
Hinata nói, hạnh phúc của Shitsusaku Kuukyou, chỉ có Hitsugaya Toushirou mới có thể cho được. Lúc ấy, có lẽ cậu hiểu, nhưng cậu lại bỏ trốn.
Tuy cậu không am hiểu những việc này, nhưng cậu cũng có đủ thời gian để tự hỏi vấn đề này.
Cậu nghĩ cô có thể chờ cậu.
Biến cố khi Ryoka xâm nhập lại đẩy tất cả mọi người đến cục diện không thể khống chế.
Aizen bị gϊếŧ. Hinamori huy đao với cậu. Kuukyou muốn gϊếŧ Hinamori.
Tất cả đều rối loạn.
Khi cậu thấy Aizen ở rừng Seijoutouyorin, thấy Ichimaru, đồng thời thấy Kuukyou phía sau họ, đột nhiên cậu như nghe được tiếng cả thế giới sụp đổ.
Sự khiếp sợ này, thậm chí vượt xa cả cảm xúc lúc thấy Hinamori ngã trong vũng máu.
Toàn bộ đều sụp đổ.
Thiếu nữ sẽ cười tươi như hoa lộ núm đồng tiền nho nhỏ với cậu, thiếu nữ đã từng nói "Shitsusaki Kuukyou, tuyệt đối sẽ không huy đao với Hitsugaya Toushirou, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì.", thiếu nữ mà cậu từng nghĩ sẽ vĩnh viễn đứng bên cậu, lại bình tĩnh đứng bên cạnh Aizen, nghe Aizen nói phản bội bọn họ, vẫn không vui không buồn.
Cô chưa từng cách cậu gần như vậy.
Nháy mắt, tình cảm mênh mông kịch liệt đến mức khiến cậu run rẩy. Phẫn nộ hoàn toàn không thể hình dung được tâm tình của cậu. Cậu biết mình đang căm hận, nhưng rốt cuộc căm hận cô điều gì, cậu lại không rõ.
Trái tim đau đớn, tựa như cả linh hồn đều đang vỡ vụn.
Cậu không muốn thừa nhận. Nhưng nếu cô thật sự phản bội, cậu sẽ tự tay khiến cô biến mất.
Chỉ là, không sao cả, cậu sẽ đi cùng cô.
Nhưng tình cảm mênh mông này, lúc cô ôm cậu, nói "Toushirou, em đã nói tuyệt đối sẽ không huy đao với anh", lại lặng yên trôi đi, chỉ còn lại đau lòng.
Rốt cuộc cô lừa gạt cậu điều gì? Rốt cuộc cô một mình gánh vác những gì?
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc phải như thế nào cô mới có thể vừa chống lại bóng tối mênh mang vừa nở nụ cười thuần tuý đến thế?
Cậu cho rằng cậu đã bảo vệ cô rất tốt, lại không biết, thì ra cô vẫn luôn bảo vệ họ.
Rốt cuộc cậu nên làm thế nào, mới có thể thực sự bảo vệ tốt cô?
Sinh mệnh nhỏ bé hay vĩ đại?
Khi nhìn thấy máu tươi từ thân thể nhỏ nhắn ấy văng ra khắp nơi, cậu cảm thấy như sinh mệnh mình cũng đang trôi theo.
Những giọt máu văng trong không trung, từ từ rơi xuống trước mắt cậu.
Pháo hoa tươi đẹp, giây lát lướt qua.
Khi lưỡi dao của Aizen lướt qua cơ thể, khi khuôn mặt thiếu nữ biến mất trong bóng tối, cậu lại một lần nữa thấy băng nguyên rộng lớn kia.
Lần này, cậu đặt mình trong biển hoa đỏ tươi không bờ bến.
Lần này, cậu cuối cùng cũng thấy rõ, đoá hồng liên nở rộ đầy sức sống trên băng.
Cậu đứng giữa mảng màu đỏ che kín trời đất, giương mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ cách đó không xa.
Cô mặc một bộ kimono màu xanh nước biển với hoa văn cá vàng màu đỏ thẫm quen thuộc, khum tay nâng đoá sen đỏ. Mái tóc trắng bạc thật dài tuỳ ý xoã sau lưng, phất phơ theo gió. Cô ngẩng đầu nhìn trời cao, không biết đang nhìn gì, đôi mắt mèo màu vàng lục yên tĩnh.
Cậu đi về phía cô.
Sau đó thấy.
Giây phút cô quay đầu, cánh hoa đỏ đậm theo ngọn gió mạnh mẽ tung bay.
Lúc này, trên băng nguyên, hồng liên nở rộ.