[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 38: Trần ai lạc định ngắn ngủi




Tác giả: Di Lệ

Đã một tuần kể từ ngày Aizen làm phản.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, không khí thoáng đãng. Ánh mặt trời vẫn tươi đẹp, mang theo gió nhẹ, không khí vẫn quện theo mùi hoa mê điệt.

Từ phòng khách đội mười không ngừng truyền ra tiếng nói mang theo vài phần men say của Rangiku và Kira.

"Gin thì là cái gì chứ! Mắt anh ta rõ kỳ quái!"

"Đúng vậy đó!"

"Ai thèm quan tâm chứ!"

Toushirou nhìn Kira say đến rối tinh rối mù và Rangiku đang phấn khởi, thở một hơi thật dài, nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.

Đi được vài bước, phía sau truyền đến tiếng la của Rangiku, "Đội trưởng? Ngài đi đâu thế?"

Bước chân dừng một chút, cậu không quay đầu lại, tiếp tục nâng bước ra cửa, "WC."

Cô gái với mái tóc màu mật ong hiểu rõ, lại vẫn ngả ngớn nói, "A~ Vậy đội trưởng đi thong thả nha~"

Vừa đến đình viện đã gặp Hinata. Thiếu niên thấy cậu ngẩn người thì cười đi tới, "Đội trưởng, tôi đang định đi tìm cậu đấy."

"Có việc gì sao, Hinata?" Toushirou nhíu mày, nhớ đến những chuyện gần đây, không khỏi mở miệng, "Nghe nói cha cậu là Hiền giả thứ bảy của hội đồng 46? Chuyện lần này..."

Hinata rũ mắt, sau đó lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, "Tôi tới tìm đội trưởng vì chuyện này đấy. Vì chuyện cha tôi, tôi cần về kế thừa vị trí gia chủ. Cho nên, sau này sẽ phải xử lý rất nhiều chuyện, có lẽ còn phải vào hội đồng 46." Dừng một chút, hắn duỗi tay lấy một phong thư từ trong áo ra, đưa qua, "Đây là đơn xin nghỉ, nếu tôi không thể trở về, đến lúc đó phiền đội trưởng gạch tên tôi khỏi đội nhé."

Toushirou duỗi tay nhận lấy, lại chần chờ nhíu mày, "Hinata..."

"Ấy, chẳng lẽ đội trưởng không nỡ à?" Hinata chớp mắt trêu ghẹo, "Không ngờ đội trưởng lại quan tâm tôi như vậy~"

"Hinata!"

"Được rồi, tôi biết rồi~" Hắn gãi đầu, cong môi cười rộ, lại vẫn mang theo sự tịch mịch, "Có một số thứ... Đã từng có được, khiến tôi rất thoả mãn. Như vậy, hẹn gặp lại, đội trưởng." Sau đó xoay người tiêu sái rời đi.

Nhìn bóng dáng ấy, Toushirou theo bản năng thốt lên, "Chờ một chút, Hinata."

Thiếu niên dừng một chút, quay đầu khó hiểu hỏi, "Còn có việc gì sao, đội trưởng?"

Toushirou nhíu nhíu mày, rũ mắt nói: "Cậu không đi... Thăm Kuukyou sao?"

"Kuukyou-chan?" Ngẩn người lát, Hinata đột nhiên cười rộ lên, "Tôi đã tạm biệt cô ấy. Sau này, hạnh phúc của cô ấy phải nhờ cậu rồi, Hitsugaya-kun."

Khu cứu hộ đội bốn.

Đã một tuần, vì sao không có dấu hiệu tỉnh lại chứ?

Kuchiki Kaori rũ mắt, xoay người rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của đội bốn, không ngờ lại gặp Hinamori Momo.

Thiếu nữ tóc đen vẫn rất tiều tuỵ, mang theo quầng thâm mắt đậm, nghe nói từ sau khi biết chân tướng, tinh thần vẫn luôn hỗn loạn.

Kuchiki nhíu mày, sắc mặt không phải rất tốt, "Đội phó Hinamori, nghe nói một tuần này cô vẫn luôn ở trong phòng, sao lại đến đây?"

"À..." Hiển nhiên không ngờ thiếu nữ chưa từng nói chuyện này lại nói chuyện với mình, Hinamori hơi sửng sốt, sau đó mới chần chờ lên tiếng, giọng nói vẫn suy yếu vô lực, "Uhm... Hôm nay tôi thấy tốt hơn nhiều, nên đến thăm Kuukyou."

"Ồ." Kuchiki cười lạnh một tiếng, híp mắt nghiêng mặt nhìn cô ấy một cái, "Vậy đội phó Hinamori, cô lấy lập trường nào đến thăm cậu ấy?"

"A? Lập trường?" Hinamori nắm chặt đôi tay, mở to mắt, biểu cảm yếu ớt, "Uhm... Em ấy là em gái tôi."

"Em gái?" Kuchiki cong môi, lại là nụ cười lạnh băng, "Vậy hôm nay gặp cô ở đây, tôi sẽ nói thẳng." Dừng một chút, cô nhìn thẳng vào mắt Hinamori, thần sắc nghiêm nghị, "Cô biết không? Người vốn nằm ở đây hôm nay hẳn là cô! Không rõ sống chết hẳn là cô! Nhưng bây giờ thì sao! Tôi không biết rốt cuộc Shitsusaku đã làm gì, lý do đến cùng là gì, nhưng mà cậu ấy thực sự đã bảo vệ cô rất tốt! Vậy nên cô mới không chút xây xát đứng ở đây, mà cậu ấy lại không rõ sống chết nằm đó!

Cô với đội trưởng Aizen của cô, tin tưởng cũng được, không muốn xa rời cũng được, ngưỡng mộ cũng thế, nhưng tôi xin cô! Đừng để người bên cạnh cô bị tổn thương vì sự vô tri ngu xuẩn của cô! Ngây thơ không sai, nhưng ngây thơ đến mức xúc phạm người khác là cô sai rồi!

Đầu tiên là đội trưởng Hitsugaya, giờ lại đến Shitsusaku, cô muốn tổn thương tất cả người thân của mình thì mới cam tâm sao? Chị gái tồn tại là để bảo vệ các em mình, không phải vì tổn thương họ!"

Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, mím môi, thở một hơi thật dài, "Xin lỗi, tôi cũng không biết mình đang nói gì, nhưng tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận." Cô đứng dậy rời đi, không bao giờ nhìn thiếu nữ đằng sau thêm một cái.

Hinamori cúi đầu đứng ở cửa, đôi tay rũ trước người không biết đã nắm chặt từ khi nào. Cô mím chặt môi, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt say ngủ của thiếu nữ trong phòng.

Cô không biết mình ngoài xin lỗi thì còn gì để nói. Kuchiki nói không sai, cô là một người chị thất trách.

Tầm mắt đã mơ hồ từ lúc nào.

Cô vẫn luôn không biết, Kuukyou luôn lộ ra nụ cười thuần tuý nhất trên đời, vẫn luôn mang đến ấm áp trấn an cô, thì ra vẫn luôn chịu đau đớn như vậy, từng giãy giụa trong vực sâu tuyệt vọng... Cô tham luyến sự ôn nhu đó, nói những lời muốn bảo vệ, lại chẳng thể làm gì cho em ấy, còn xúc phạm em ấy và Hitsugaya-kun.

Cô che miệng, nhỏ giọng khóc.

Tuy ngày đó từ trong nhà lao ra gặp Kuukyou, cô vẫn luôn ngủ say, nhưng ý thức của cô vẫn luôn tỉnh táo, rành mạch nhìn thấy toàn bộ những gì xảy ra với thế thân kia.

Cô hiểu lầm Hitsugaya-kun, chiến đấu với Kuukyou, bị đội trưởng Aizen đâm một đao.

Toàn bộ chân thật nháy mắt vỡ vụn, nếu hôn mê không tỉnh thì tốt biết bao. Nếu đây chỉ là giấc mơ thì tốt quá?

Kuukyou, chị xin lỗi.

Shiro-chan, chị xin lỗi.

Chị... Phải làm sao mới tốt?

Lúc Toushirou đến đội bốn, đội trưởng Unohana đang kiểm tra cho Kuukyou. Vì thế, cậu ôm ngực dựa cửa nhìn, hai hàng mày nhăn lại, đôi mắt xanh lam lộ vẻ đạm nhiên lại lộ ra sự trầm trọng khó có thể che dấu.

Kiểm tra hết một lượt, Unohana đứng dậy, từ từ đi tới, nhìn thiếu niên đứng ở cửa, lại rũ mắt nhìn thiếu nữvẫn nằm trên giường bệnh, mặt mang thương xót, "Đội trưởng Hitsugaya, ý chí muốn sống của em ấy mỏng manh, cho nên, nếu có thể, hy vọng cậu hãy nói gì đó với em ấy."

Toushirou ngẩn người, sau đó rũ mắt, không nói lời nào.

Giờ cậu có thể nói gì với cô? Ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất, cậu cũng không làm được, cậu rốt cuộc còn có thể nói gì với cô?

Cậu muốn xin lỗi, nhưng xin lỗi có thể giải quyết được sao?

Cậu muốn hỏi cô, cô sẵn sàng chết như vậy, chẳng lẽ thật sự không còn gì khiến cô lưu luyến sao?

Cậu muốn nói với cô, cậu luôn ở bên cô, cô chưa bao giờ cô độc.

Nhưng mà, toàn bộ suy nghĩ trong lòng, lại không thể thoát ra thành lời, không thể truyền đạt cho cô.

Unohana gật đầu rồi rời đi. Toushirou đứng ở cửa một lát, cuối cùng vẫn đi vào phòng, từ từ đi đến bên giường, nâng tay xoa khuôn mặt tái nhợt.

Thiếu nữ vẫn như vậy. Biểu cảm điềm đạm bình tĩnh, tựa như chỉ nghỉ ngơi một chút, sẽ mở mắt ra nhanh thôi. Mái tóc dài nhu thuận tuỳ ý xoã tung, nhiễm ánh mặt trời mà sáng ngời như trước.

Cậu nhìn đôi mi dài lại không chút động tĩnh của cô, cuối cùng không thể ức chế được nỗi bi thương trong lòng, cong lưng, trán chống trán cô.

Đội trưởng thiếu niên vẫn luôn kiên nghị, rốt cuộc xuất hiện chút yếu ớt.

"Đồ ngốc, nếu em còn không tỉnh, anh phải nói với ai?"

Lại ngây người trong phòng bênh một lát, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ. Toushirou nhíu mày, lúc này mới xoay người rời khỏi phòng bệnh. Nhưng cậu vừa tới cửa, dụng cụ trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai.

'Tích...'

Tiếng vang ấy xé nát không khí yên tĩnh trong phòng, tựa như móng vuốt sắc nhọn, không chút lưu tình cào rách trái tim cậu. Máu tươi đầm đìa.

Cậu đột nhiên dừng bước, nghe âm thanh sau lưng mà không dám xoay người.

Đại não trống rỗng.

Sau đó cậu thấy đội trưởng Unohana nhanh chóng đi vào, theo sau là đội phó Kotetsu khó xử mời cậu ra ngoài, cũng vội chạy vào. Sau đó, cửa phòng bệnh trước mặt đóng chặt lại.

Cậu chưa từng có cảm giác hoảng loạn và sợ hãi như lúc này.

Kuukyou ở bên trong, mà cậu chỉ có thể nhìn thấy mặt tường và cánh cửa trắng xoá. Toushirou duỗi tay đặt lên ván cửa dày, nhất thời mờ mịt vô thố.

"Chết tiệt!" Cậu rủa thầm một tiếng, hung hăng đấm vào mặt tường bên cạnh. Rõ ràng vừa rồi còn tốt, vì sao đột nhiên... lại trở thành thế này?

Chỉ cách một lớp ván cửa, thì ra lại là khoảng cách của sống và chết sao?

Đừng làm anh sợ mà, Kuukyou.

Thật sự... Xin em...