Tác giả: Di Lệ
Chưa từng có lúc nào tuyệt vọng như lúc này.
Bầu trời dần tối đi, tựa như thế giới sẽ lập tức sụp đổ.
Toushirou! Toushirou! Toushirou!!!
Trong đầu trống rỗng, lại ồn ào như một cuộn chỉ rối. Tất cả đều không cảm thụ được, trong lòng chỉ còn có thể niệm một tên này.
Dưới chân không ngừng chạy, không ngừng tăng tốc. Nhưng cuối con đường này, rốt cuộc là ở tận đâu?
Cô căn bản không dám tưởng tượng.
[Nếu không có anh, 'em' lại là cái gì?]
"Đáng giận! Đội trưởng, số lượng Hollow càng ngày càng nhiều, phải làm sao bây giờ!"
"Các người lui về sau trước. Guncho Tsurara!"
"Đội viên bị thương sao rồi?"
"Tạm thời đã an trí ở một bên. Nhưng đội trưởng..."
"Đừng vô nghĩa, chuyên tâm chiến đấu."
"Vâng!"
Từ rất xa đã thấy chiến hoả một vùng, đoạn đối thoại mơ hồ thoáng qua trong những tiếng nổ lại rõ ràng vô cùng.
Lúc này, chiến trường bên ngoài khu 80 đã sớm hỗn độn. Còn có thể nghe được giọng nói mát lạnh như thường của Toushirou, có phải có nghĩa là cậu không sao?
Trái tim treo cao thoáng hạ xuống, còn chưa chờ cô thở phào nhẹ nhõm, trước mắt đã xuất hiện một cảnh tượng khiến đôi đồng tử trong đôi mắt mèo màu vàng lục ấy co rút lại.
Xung quanh có không ít đội viên bị thương, Toushirou che trước họ, trên người sớm đã là vết máu loang lổ. Mà trước bọn họ, một con Hollow khổng lồ nhìn như con bọ ngựa đang múa vuốt nhọn, trong miệng tích Cero, hiển nhiên sẽ bắn ngay lập tức.
"Chậc." Toushirou nhíu chặt mi, đang muốn nâng đao ngăn cản công kích, một ngọn lửa màu xanh lam tựa như con rắn dài uốn lượn tư sau mà đến, nháy mắt quấn quanh con Hollow khổng lồ trước mặt, mở miệng cắn nuốt.
Đây là......
Trái tim run rẩy. Gần như không cần tự hỏi dư thừa, Toushirou đột nhiên hét lớn, "Kuukyou, không được đến đây!"
Nhưng mà, người kia hoàn toàn không nghe lời cậu nói. Con rắn lửa thật dài như có sinh mệnh của riêng mình, dạo quanh không trung một vòng, sau đó vây chặt lấy đàn Hollow phía trước. Ngọn lửa màu lam nháy mắt hướng thẳng lên trời cao, chiếu rọi bầu trời âm u, giống như vô số cánh tay kêu gọi mặt trời, lại tựa như vô số bông hoa nở lại tàn.
Thân ảnh thiếu nữ nhỏ bé đứng trong vòng lửa, mái tóc dài không gió tự bay, vạt áo phần phật trong ngọn lửa. Động tác của cô rất nhanh, chỉ vài bóng ma xẹt qua, đàn Hollow đã ngã xuống vô số.
Trong vòng vây màu xanh lam, Kidou đỏ đậm, cam vàng, trắng bạc từng chùm xuất hiện, linh áp quen thuộc không ngừng tăng lên, bành trướng, run rẩy.
Từ đó, cậu thậm chí có thể cảm nhận rõ được sự mê mang, sợ hãi, run rẩy của Kuukyou.
Cậu không biết em ấy đang mê mang điều gì.
Cậu cũng không biết em ấy đang sợ hãi điều gì.
Cậu càng không biết vì sao em ấy lại đang run rẩy.
Nhưng ngay cả như vậy, rõ ràng có thể thấy trên người cô không ngừng xuất hiện vết thương, mà cậu lại chỉ có thể ở bên ngoài biển lửa không thể làm gì. Cảm giác vô lực điên cuồng trào dâng, rống giận, kêu gào, như là muốn cắn nuốt lấy cậu.
Cậu cứ đứng thẳng như vậy, duỗi tay là có thể chạm vào ngọn lửa nóng rực. Nhưng cậu không vào được.
Ngọn lửa kia như kháng cự cậu, ngăn cản cậu.
Lại một chùm máu tươi bắn ra trước mặt.
Thiếu nữ nhỏ bé nâng đao trong tay lên, che đi miệng vết thương trên cánh tay, sau đó lại thả người huy đao chặt xuống. Hollow thuận thế chặn lại, nặng nề đánh văng cô ra ngoài.
Cero màu đỏ trong miệng Hollow ngày càng lớn, sớm đã gấp gáp không chờ nổi muốn hưởng thụ đại tiệc máu tươi.
"Kuukyou!!!" Toushirou nôn nóng hét to. Nháy mắt, toàn bộ ký ức tựa như đột nhiên sống lại, trước sau trào vào đại não.
Một năm đó. Rukongai. Junrinan. Cô bé mặc đồ trắng. Dáng người ngạo nghễ đứng thẳng. Vạt áo tung bay. Mái tóc trắng bạc bay múa trong gió. Chuỗi ngọc đỏ tươi phần phật phi dương.
Đêm hôm đó. Seireitei. Nóc nhà sân huấn luyện phía tây. Pháo hoa đầy trời. Thiếu nữ mặc đồ đen. Gương mặt đỏ bừng vì lạnh. Khăn quàng cổ đỏ thẫm. Lúm đồng tiền xán lạn thuần tịnh.
Tất cả, tất cả, nháy mắt đan chéo quấn quanh tạo thành một hình ảnh rực rỡ sắc màu. Sau đó dần dần biến thành một cuốn băng đen trắng, một lần một lần chiếu trước mắt.
Năm tháng không ngừng lướt qua. Cuối cùng, tựa như bức tranh thuỷ mặc, mềm mại mà nhoè đi.
Nếu ngay cả bảo vệ cũng không làm được, anh còn có thể mang lại điều gì cho em?
"Các người! Có thể chạy bao xa thì chạy! Lùi lại!"
Thiếu niên tóc bạc từ từ đứng thẳng, buông mắt, nâng mũi đao chỉ thẳng lên trời.
Nháy mắt, thiên địa biến sắc.
Bầu trời vốn đã âm u mây đen, giờ sấm đánh ầm ầm. Hàn khí bức người từ trời cao, từ mũi đao, từ thân thể nho nhỏ của thiếu niên phát ra, mang theo quyết ý huỷ thiên diệt địa, lập tức thổi quét qua toàn bộ không gian cực nóng.
"Hyouten Hakkaso!"
Tầng mây phía trên mũi đao dần xoay tròn, mở thành một lỗ đen thật lớn, sau đó, những bông tuyết vô cùng vô tận từ lỗ đen trào ra, giáng từ trên trời xuống.
Để anh bảo vệ em.
"Trời ơi, đây là gì vậy?"
"Linh... Linh áp mạnh mẽ quá!"
Dị tượng này khiến mọi người đại kinh thất sắc. Bọn họ nhìn cảnh tượng xa xa phía trước, tâm tình hoàn toàn đã không thể dùng từ 'khiếp sợ' để hình dung.
Những bông tuyết nhỏ tinh tế lả tả rơi xuống, che trời lấp đất, khi tiếp xúc với con Hollow nháy mắt nở ra một đoá hoa trắng thuần. Chỉ trong chớp mắt, đàn Hollow đã trở thành những cột hoa băng.
"Kuukyou-" Ngay khi băng tuyết rơi xuống, Toushirou đã lao vào trong vòng lửa, một tay ôm thân thể thiếu nữ vào lòng.
Kuukyou mở to đôi mắt mèo, dại ra nhìn trời cao. Thân thể đã không cảm nhận được bất cứ điều gì. Một khắc này, lại đột nhiên ngửi được mùi hương mát lạnh thoang thoảng. Mùi hương quen thuộc này khiến thần kinh căng chặt đột nhiên thả lỏng. Thân thể không ngừng run rẩy cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Trong những bông tuyết bay đầy trời, cô từ từ nâng tay lên, gắt gao ôm lại thiếu niên trước mắt.
Đôi tay chạm vào một mảnh ấm áp, đó là độ ấm của cậu. Đó là độ ấm cô vẫn luôn khát vọng.
Xoang mũi chua xót. Cô cúi đầu vùi mình vào trong lòng Toushirou, giọng nói thấp thấp, mang theo nức nở, "Toushirou... Em rất sợ..."
[Sợ anh sẽ xảy ra chuyện. Sợ mình sẽ mất cả anh.]
[Đã không còn ánh sáng, vì sao em phải rơi vào bóng tối?]
"Không sao rồi!" Toushirou hung hăng ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào đầu vai cô, nhẹ giọng nỉ non, "Đừng sợ, không sao rồi."
Anh ở đây, cho nên, đừng sợ, Kuukyou.
Tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi.
Đám mây đen dần tan đi, lộ ra ánh mặt trời vàng vụn vặt. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, phủ lên từng cột băng, phản chiếu ánh sáng bảy màu lộng lẫy.
Ở thế giới mông lung mê ly này, thiếu niên và thiếu nữ ôm chặt lấy nhau.
Giờ khắc này, đây là toàn thế giới.
Đứng ở sườn núi nơi xa, tam tịch đội mười một Ikkaku không chút để ý khẽ gắt gỏng một chút, thuận tay gác Zanpakuto lên đầu vai xoay người rời đi, "Hừ! Không thú vị! Kết thúc công việc, kết thúc công việc thôi!"
"Từ từ chút nào~" Ngũ tịch Yumichika nâng tay khảy khảy tóc mái, thu hồi Zanpakuto bên hông, "Này, Ikkaku. Đợi chút, đi đâu đấy?"
"Hửm? Vất vả tới thì đương nhiên phải đi uống rượu! Ahaha!"
Bóng đêm bao phủ. Một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng qua đi.
Rangiku một tay xách theo trái cây và điểm tâm, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng không bật đèn. Ánh trăng lướt qua cửa sổ rộng mở, xuyên qua bức màn lụa trắng, im lặng rơi trên mặt đất sạch sẽ, phủ lên bình sứ Thanh Hoa, bao trùm lên thân ảnh màu trắng ngồi ở mép giường.
"Đội trưởng?" cô thử gọi một tiếng, thiếu niên tóc bạc tức khắc quay đầu lại, thấy là cô, nhíu nhíu mày lại, quay đầu đi, "Sao cô lại tới nữa?"
Cái gì mà 'lại' chứ! Rangiku bất mãn bĩu môi, hiếm khi không phản bác, chỉ nhẹ giọng đi qua nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường bệnh, cẩn thận đặt hộp điểm tâm trong tay xuống, "Còn không phải vì tôi quan tâm Kuukyou-chan sao~ Đội trưởng cũng vậy, em ấy chẳng qua chỉ là mệt quá ngủ mất thôi, ngài cũng không cần ở bên em ấy mà không ăn cơm chứ~"
"Dong dài." Toushirou cau mày trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó không quản cô nữa, chỉ nhỏ giọng như lầm bầm lầu bầu, "Đều tại tôi..."
"Đội trưởng." Cô gái đứng một bên, nâng tay ấn vai cậu, giọng nói tuy vẫn tuỳ ý như trước, lại phá lệ trịnh trọng nhu hoà, "Kuukyou-chan đi qua bên đó giúp ngài, không phải muốn nghe lời này của ngài đâu nhỉ?"
Toushirou kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mái tóc cam sáng ngời của cô gái. Cô cười với cậu, sau đó dời mắt về phía thiếu nữ đang ngủ yên, "Ngài nhìn Kuukyou-chan mà xem, dù bị thương, nhưng là lúc ngủ mơ em ấy cũng mỉm cười đấy~"
"...... Ừ." Toushirou từ từ thả lỏng, bất giác rũ mắt, nhẹ nhàng nói, "Cám ơn cô, Matsumoto."
"Ara ara~ Không khách khí~ Giải quyết vấn đề phiền não khi yêu đương của thiếu niên thiếu nữ tuổi dậy thì là chức trách của người từng trải như tôi mà~"
"Ai là 'thiếu niên thiếu nữ tuổi dậy thì' hả?! Còn nữa, cái gì mà 'phiền não khi yêu đương' hả!"
"Ara ara, đội trưởng đừng che giấu, ngay cả Tetsu còn nhìn ra rồi, sao tôi có thể không biết chứ~"
"Đừng nói bậy! Matsumoto!"
"Ara, đội trưởng đừng lớn tiếng như vậy~ Kuukyou-chan còn đang ngủ đấy~ A, đúng rồi, tôi mang điểm tâm tới, đội trưởng muốn ăn không?"
"Ai thèm chứ! Đáng ghét!"
Nếu trải qua chuyện như vậy mà cậu vẫn còn không nhận ra trái tim mình, vậy cậu thật sự quá kém. Nhưng chính vì trải qua chuyện như vậy, cậu mới phát hiện mình vẫn quá yếu.
Mình yếu ớt như vậy, căn bản không thể bảo vệ em ấy.
Em có thể chờ anh sao, Kuukyou?
Chờ đến ngày anh đủ mạnh mẽ.
群鸟冰柱 - Guncho Tsurara (Các bạn nhỏ muốn biết nó thế nào thì nhờ bác Google nha, chứ gif của nó lớn quá không lồng vào truyện được =w=)