Tác giả: Di Lệ
Từ sau ngày đó, Toushirou không chỉ giúp Kuukyou che giấu chuyện này, mà còn thường xuyên lấp liếm giúp cô. Vì thế, Kuukyou bắt đầu trắng trợn mỗi đêm trăng non mùng một đều không về nhà ngủ.
Chiều nay lại có tuyết rơi, những hạt tuyết nhỏ rơi đôm đốp trên nóc nhà, rơi trên mặt đường, rơi trên chiếc ô Kuukyou che. Giờ cô đang đến tiệm tạp hoá của bà đón Toushirou. Được rồi, thật ra chỉ là đi đưa ô, tiện thì đi cùng cậu về nhà thôi. Ba người họ vì không muốn trời lạnh thế này mà để bà đi trông tiệm, nên thay phiên nhau đến cửa hàng. Hôm nay đến lượt Toushirou.
Tuy thời tiết không phải rất tốt, nhưng người đi trên đường vẫn khá nhiều, có lẽ vì nửa tháng tới là tân niên? Kuukyou tung tăng nhảy nhót trên đường, lúc đến tiệm, Toushirou đang đóng cửa, thấy cô thì hơi sửng sốt, đôi mi trắng hơi nhăn lại, "Sao em lại tới đây?"
Cô nhấc ô trong tay lên, vẻ mặt 'Không phải rất rõ ràng sao' nhìn cậu: 'Đi đưa ô nha~'
Toushirou nhận ô trong tay cô, "Tuyết rơi cũng không lớn lắm, anh có thể tự đi về."
Cô nhún nhún vai, không cho ý kiến.
Bên người là dòng người lui tới, hai người đi trên đường lại rất điềm nhiên, cực kỳ giống bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Cô hơi hơi ngẩng đầu, nhìn sườn mặt sạch sẽ tinh xảo của cậu bé.
[Ngày mai là sinh nhật của Toushirou!]
Nhưng mà cô lại đột nhiên dừng bước, mày nhíu lại nhìn về phía chân trời. Sau đó nghiêm mặt lại, không nói hai lời kéo Toushirou chạy về phía trước.
"Này! Kuukyou!" Toushirou khó hiểu nhíu mày, "Sao..." Lời còn chưa dứt đã bị tiếng rống đánh gãy. Tiếng sấm đinh tai nhức óc, hơi thở vẩn đục dơ bẩn ập vào mặt.
Hollow? Cậu giật mình, nhanh chóng cụp ô, nắm chặt tay cô bé, dễ dàng đuổi theo cô, sau đó kéo cô chạy nhanh về nhà.
Những ngôi nhà phía sau nháy mắt bị phá huỷ, những hòn đá lớn lăn xuống, bụi bay tứ tung. Đám người lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người hét lên chạy lao nhao.
Không ổn! Toushirou đột nhiên trừng lớn hai mắt, bị đám người hỗn loạn xô đẩy, tay Kuukyou tuột khỏi tay cậy, cậu vội quay đầu tìm kiếm, lại chỉ thấy ánh mắt nôn nóng của cô loé qua.
"Kuukyou!" Cậu dừng bước, muốn quay lại, nhưng lại bị dòng người chen đến không thể quay về, "Đáng giận!"
"Haha! Thật nhiều linh hồn~!" Dòng người hướng về phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó lại càng điên cuồng toả ra bốn phương. Toushirou lập tức bị chèn ngã xuống đất. Phía sau truyền đến tiếng cười của Hollow, càng lúc càng gần.
Kuukyou từ xa thấy Toushirou té ngã, nôn nóng muốn chạy đến, nhưng đám người hỗn loạn khiến cô không thể đi được, 'Toushirou!'
Vội đẩy đám người ra, còn chưa đi được vài bước đã lại bị chèn về sau, cô lại một lần nữa ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên giãn to – đôi mắt mèo vàng lục ánh rõ ràng móng vuốt sắc nhọn của Hollow, móng vuốt đó đang nhanh chóng duỗi về phía Toushirou!
[Không được! Không thể như vậy!]
Trong lòng khủng hoảng, cô rốt cuộc hét lớn, "Toushirou!"
'Bụp-' Một ánh sáng trắng rạng ngời hiện lên, mặt nạ của con Hollow dữ tợn kia nháy mắt vỡ tan, thân thể to lớn của nó cũng dần tan biến thành linh tử, từ đầu đến chân.
Ánh sáng lấp lánh phiêu tán, Kuukyou ngơ ngác nhìn đường phố vắng tanh, nhìn Shinigami trước mắt, chớp chớp mắt. Hắn lộ ra một nửa hình xăm màu đen trên cánh tay trái đang xách Toushirou, tay phải cầm Zanpakutou đặt lên vai, đuôi tóc dài hơi vểnh lên, ấn ký trên mũi vẫn loá mắt nhiệt liệt như trước.
"Này!" Toushirou bất mãn hét, "Mau thả tôi xuống, Shinigami!"
"Thật chẳng lễ phép tí nào!" Hắn đặt Toushirou xuống đất, sau đó cong lưng vỗ vỗ đầu cô, ngược sáng lộ ra hàm răng trắng, cười xán lạn tựa như mặt trời mùa hạ chói chang, "Yo, đã lâu không gặp! Kuukyou!"
Kuukyou nâng tay lên, "Yo...... Cái đầu anh!" Sau đó nhanh chóng kéo Toushirou chạy về phía trước, "Toushirou, chúng ta về nhà!"
"Này! Con nhóc thúi!" Phía sau truyền đến tiếng dậm chân của người nào đó, "Đứng lại cho anh!"
"Kuukyou!" Tiếng gió xẹt qua bên tai, phía sau truyền đến giọng nói kinh hỉ của Toushirou, "Em nói được rồi?"
A? Chỉ ngẩn người một lát, một bóng đen đã loé qua, người mặc shihakusho, tay trái còn đeo băng đô đội phó đội mười ba đã khoanh tay đứng trước, chặn đường họ, nhướn mày, không nói chuyện, chỉ nhìn họ như vậy – hoặc là nói, nhìn cô.
"Ha hả," thấy không trốn được, Kuukyou ngoan ngoãn chào hỏi, "Đây không phải anh Kaien sao? Trùng hợp quá!"
"Đúng vậy-" Kaien oán hận kéo dài từng từ, gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra, "Thật-trùng-hợp-nha!" Lời còn chưa dứt đã tàn nhẫn đập xuống một cái-
'Bang-'
"Đau---!" Kuukyou ôm đầu ồn ào, "Sao lại đánh em!"
Toushirou cũng nhảy dựng lên, "Anh làm gì thế hả!"
"Em tự hiểu!" Hét Kuukyou xong, Kaien lại cười như không cười gật đầu nhìn Toushirou, "Thằng nhóc này rất quan tâm em đấy!"
Mặt Toushirou đỏ lên, "Anh nói gì!"
"Không có gì." Kaien nhún vai, ngồi xổm xuống xoa đầu Kuukyou, biểu tình nghiêm túc, "Kuukyou, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tám năm trước vì sao em lại đột nhiên biến mất khỏi Seireitei?"
Động tác của Kuukyou dừng lại một chút. Đôi tay buông thõng bên người, cô cúi đầu không nhìn hắn, chần chờ, giọng nói rất nhỏ, "Chuyện này rất phức tạp, chốc lát cũng không nói hết được." Sau đó cô ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ, "Giờ em và Toushirou muốn về nhà."
Kaien ngẩn người, như là hiểu ra điều gì đó, đứng dậy, "Khó khăn lắm mới gặp, hôm nay không đến nhà anh làm khách sao?" Sau đó nhìn Kuukyou, lại nhìn Toushirou, "Giờ anh đưa hai đứa về trước đi."
"Anou..." Nhìn Toushirou và Kaien đi đằng trước, Kuukyou không nhịn được nói, "Không phải em không muốn nói cho mọi người, mà là em không biết chuyện này có nên nói cho mọi người hay không."
Hai người đi trước dừng bước, quay đầu lại, thấy cô bé phía sau cúi đầu, biểu tình trên mặt cô bị mái tóc dài che khuất, "Đôi khi, vô tri mới là hạnh phúc nhất."
Trong lòng chấn động, sau đó Kaien thấy cậu bé tên Toushirou đã đi qua, không quan tâm kéo tay cô, "'Vô tri' cái gì? Không phải em mới là người vô tri nhất sao?! Đi nhanh nào! Anh phải về ăn cơm!"
Nhìn cậu bé và cô bé như thế, khoé môi Kaien cong lên một độ cong ấm áp. Hắn xoa đầu mình, không chút để ý theo sau, "Đúng đó! Trẻ con thì đừng nói mấy lời cao thâm quá!"
Còn chưa vào cửa, Hinamori đã như một cơn gió chạy vọt qua, "Cuối cùng hai đứa cũng về rồi! Ayumi vừa rồi còn nói trên phố xuất hiện Hollow, hai đứa có gặp không? Không sao chứ?" Ngẩn người, rốt cuộc cũng thấy Kaien đứng sau Kuukyou và Toushirou, "Shinigami-sama?" Lại cúi đầu nhìn hai người, "Hai đứa thật sự gặp Hollow?"
Thấy Toushirou hoàn toàn không định giải thích, Kuukyou bất đắc dĩ thở dài trong lòng, sau đó mỉm cười kéo tay Hinamori, "Bọn em không sao, chị Momo." Sau đó chỉ chỉ Kaien, "Là anh ấy cứu bọn em, sau đó đưa bọn em về."
"Phù." Hinamori thở phào một hơi, xoa ngực, "Vậy là tốt rồi." Đang định cảm ơn Kaien, lại đột nhiên sửng sốt, sau đó kinh hỉ mở to hai mắt nhìn cô, "Kuukyou có thể nói chuyện rồi?"
"Vâng, đúng rồi nha." Kuukyou gật đầu, lộ ra một nụ cười điềm mỹ, "Em có thể nói rồi nha."
"A, thật tốt quá!" Hinamori kích động ôm chặt lấy cô, "Có nghĩa là Kuukyou đã khỏi hẳn rồi!"
"Uhm, cám ơn chị, chị Momo." Kuukyou cũng ôm cô ấy. Hơi thở ấm áp của thiếu nữ truyền đến, mang theo mùi hồng mai nhàn nhạt.
"Xuỳ," Toushirou đứng một bên hừ nhẹ, "Buồn nôn!"
'Phốc-' hai chữ thập đỏ cùng xuất hiện trên trán hai cô gái, "Nói gì cơ? Shi-ro-chan?"
"Ồn ào!" Gân xanh trên trán Toushirou nhảy loạn, "Không được gọi tui là 'Shiro-chan'!"
"Khụ khụ." Kaien hoàn toàn bị ngó lơ cuối cùng không nhịn được, "Xin lỗi đã xen ngang, nhưng mà," Hắn nhìn Kuukyou, "Kuukyou, đi nhà anh chơi không? Kuukaku và Ganju đều rất nhớ em."
Hinamori nghi hoặc hỏi: "A? Thì ra là người quen của Kuukyou sao?"
"Vâng." Kuukyou gật đầu, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Kaien, "Vừa lúc em cũng nhớ mọi người nha!"
Nhìn kiến trúc trừu tượng trước mặt, Kuukyou thật sự không nhịn được mà giật giật khoé miệng, "Chủ đề lần này là anh à, Kaien......"
"Haha!" Kaien đặt hai tay sau đầu, cười nhàn nhã, "Con nhóc Kuukaku khăng khăng phải dùng chân dung của anh, không có cách nào mà!"
Cười vui vẻ quá nhở! Đang âm thầm khinh bỉ hắn, hai bóng đen đã giáng từ trên trời xuống, "Kaien-sama, ngài đã trở lại!" Cặp song sinh cao lớn đứng trước mặt họ, ngẩn người hai giây, sau đó khoa trương ôm nhau, hét lớn, "AAA~ Kuukyou-sama~~~"
Sau đó, Koganehiko chạy vọt vào cửa, vừa chạy vừa hét, "Kuukaku-sama! Ganju-sama! Kuukyou-sama chết đi sống lại!!!!"
'Bụp' một ngã tư đường xuất hiện.
[Cái gì mà chết đi sống lại cơ!]
Bên này, Shiroganehiko khóc lóc thảm thiết, "Kuukyou-sama, ngài không sao, thật sự tốt quá~~ Nghe nói ngài mất tích trong sự kiện đó làm tui lo muốn chết á~~~"
"Anou... Shiroganehiko," Kuukyou cuống quýt xua tay, "Cậu đừng khóc! Không phải tôi không có việc gì sao!"
[Tuyệt đối đừng có bôi nước mắt nước mũi cậu lên người tôi á!!!!]
"Kuu~Kyou~Chan~" Cùng với tiếng gọi dài ơi là dài, một cái bóng tròn tròn chạy vọt từ cửa ra, "Anh~Gan~Ju~Nhớ~Em~Muốn~Chết~~"
Kuukyou phản xạ có điều kiện tránh sang một bên-
'Ầm-' Mặt đất bị đập ra một cái hố lớn, bụi bay tứ tung.
[May quá, có vẻ chưa lụi nghề.]
"Huhu~~" Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi vẻ mặt u oán bò dậy, "Kuukyou-chan không đón nhận cái ôm nhiệt tình của anh, anh thương tâm quá!"
'Bộp-' không đợi hắn bò dậy, một chân đã không chút lưu tình đạp lên đầu hắn, mà chủ nhân của cái chân hoàn toàn không để ý hắn, đang nâng tay chào Kuukyou, "Yo, đã lâu không gặp!"
"Chị Kuukaku, anh Ganju." Đột nhiên có xúc động muốn rơi lệ, "Đã lâu không gặp."
[Thật sự... Đã lâu không gặp.
Em cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại, em cứ nghĩ dù gặp lại cũng không thể nhẹ nhàng như trước kia, nhưng mà... Thì ra mọi người đều còn ở đây......]
Bữa cơm chiều trôi qua nhẹ nhàng và vui vẻ. Đương nhiên, nếu có thể xem nhẹ Ganju đang nước mắt nước mũi tèm lem kể ra nỗi tương tư suốt tám năm trời của hắn, sai sai, là đau khổ tưởng niệm chứ.
"Hở?" Kuukyou câm nín, Kuukaku vẻ mặt kinh ngạc, "Chẳng lẽ em không biết là Ganju luôn yêu thầm em à?"
'Leng keng' tay Kuukyou run lên, hai phần ba lượng canh vừa uống vào được cống hiến cho cái mặt của Kaien.
"Chị cả!" Ganju hiếm khi đỏ mặt, sau đó quay đầu cười nịnh nọt với Kuukyou, "Kuukyou-chan à, thật ra vì em nên anh Ganju vẫn luôn muốn có một người em gái ấy mà!" Còn không quên nháy mắt với Kuukaku một cái, "Chị cả đừng có nói linh tinh nha! Chiêu này của em được 'tiến có thể đánh, lui có thể giữ'!"
Mà Kuukyou nghe vậy thở dài một hơi, "Vậy là tốt rồi, làm em sợ muốn chết!"
Ganju tức khắc hoá đá, "Vì sao chứ?"
"Bởi vì nếu anh Ganju mà yêu thầm em thật thì em sẽ rất bối rối." Người nào đó hoàn toàn không tự giác, còn gật đầu ra vẻ thông minh.
'Vèo-' một cơn gió lạnh thổi qua, Ganju tan biến.
Kuukaku đồng tình vỗ vai hắn, "Nén bi thương đi, em không có hy vọng đâu."
"......"
Kaien nghẹn cười đến đau khổ, cuối cùng giả vờ ho hai tiếng, dời đề tài, "Mấy năm nay Kuukyou sống tốt không?"
"Dạ, rất tốt ạ." Nói đến Toushirou, Hinamori và bà, còn có cuộc sống bây giờ, Kuukyou lập tức nở một nụ cười xán lạn hơn hoa, "Giờ người trong nhà đều rất tốt với em! Em rất thích họ!"
"Anh thấy hai đứa trẻ đó dù không phải rất mạnh, nhưng đều có linh lực," Kaien dừng một chút, nhìn như không để ý hỏi: "Các em định thi vào Shino à?"
"...... Chị Momo có quyết định này, nhưng Toushirou hình như không muốn làm Shinigami, nên......" Cô gắp một miếng đậu bỏ vào chén, "Em hẳn sẽ ở lại Rukongai với anh ấy."
Kaien nhìn cô, hồi lâu mới nhe răng cười: "Vậy thì thật đáng tiếc! Muốn giữ bí mật... Nơi em ở sao?"
Kuukyou ngẩng đầu, trong mắt mang theo nghi hoặc, sau đó thoải mái, "Đương nhiên!"
[Có một số việc, chúng ta đều rõ trong lòng. Đây là một loại ăn ý, cũng là một loại ràng buộc.]
Cô do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Etou, bọn họ...... Anh Kisuke, Hirako, Hiyori và mọi người....."
"Bọn họ......" Không khí dường như lập tức trở nên trầm trọng, Kaien khó được nhíu mày, "Urahara thì nghe nói là vì nghiên cứu cấm thuật nên bị lưu đày, Yoruichi thì cùng anh ta rời khỏi Soul Society. Còn đội trưởng Shinji và mọi người... Anh không rõ lắm, nghe nói là... Hy sinh vì nhiệm vụ......"
Kuukyou nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, đặt chén lên bàn, vỗ tay: "Em no rồi." Cũng không nói gì, chỉ nhìn mặt bàn chằm chằm, không biết đang nghĩ gì. Hồi lâu, khi Ganju không nhịn được nữa, muốn đánh vỡ không khí trầm mặc đến quỷ dị này, cô đột nhiên cười giảo hoạt, "Em đoán anh Kaien chắc chắn biết anh Kisuke giờ đang ở đâu đúng không? Vậy nên..." Đôi mắt mèo màu vàng lục xoay chuyển, tựa như đá quý loé sáng, "Chuyện này phải nhờ anh rồi!"
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên phát hiện cứ viết đến nhà Shiba là số từ tăng vọt... Nhưng mà ba đứa trẻ nhà này đều rất đáng yêu!
Đội huy đội mười là "Bách hợp" (Yuri)
Hoa ngữ: Uy nghiêm, vô cấu, ngây thơ hồn nhiên, hoa lệ, thuần khiết, đẹp tự nhiên.
Dù là người ngoài hành tinh cũng biết, không có gì để nói...
Bách hợp này chủ yếu là chỉ bách hợp trắng.