Tác giả: Di Lệ
Sau này, Kuukyou thường nghĩ, lúc ấy đuổi theo Hiyori ra ngoài có phải là đúng không. Chính là, có lẽ đúng như câu nói đó – 'Chuyện trên đời này, không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên.'
Hoặc là nói, cho dù lúc ấy không biết, sau này sớm muộn gì cũng biết. So với vẫn luôn không biết, cô tình nguyện mình có thể sớm nhìn thấu chân tướng.
Rất nhiều chuyện,vốn đã không có đúng hay sai. Giống như chơi cờ, hạ cờ không hối hận. Một khi đã bước ra một bước, sẽ không còn khả năng quay đầu.
"Thật là! Mù đường đáng ghét! Đi theo mà cũng vào ngõ cụt được! Về nhất định phải rèn luyện cách xác định phương hướng!" Kuukyou vừa bất bình tức giận với chứng mù đường của mình, vừa không ngừng chạy theo linh áp của Hiyori đến một nơi hoang dã, nơi nơi không có bóng người, "Chạy đến khu bảy sao...... Nhưng mà rõ ràng là ở gần đây mà! Rõ ràng là linh áp rất rõ...... Ràng......"
Giọng nói cuối cùng tan vỡ. Cô ngơ ngẩn trợn to hai mắt, nhìn Hiyori chạy như điên về phía này, chân lại không thể cử động được một chút.
[Hiyori!]
Vì sao cả người Hiyori là máu? Vì sao cả người cậu ấy chồng chất vết thương? Còn có...... Bóng đen đằng sau rốt cuộc là quái vật gì?
"Hi......"
"Chờ đã." Kuukyou đang định tiến lên, vai lại bị một đôi tay đè lại.
Cô quay đầu nhìn lại, đôi tay kia có đốt ngón tay rõ ràng, thon dài sạch sẽ. Ngẩng đầu, chủ nhân đôi tay lộ ra nụ cười với hàm răng trắng, mái tóc vàng dài dưới ánh trăng đêm nay có vẻ cực kỳ sáng, "Kuukyou-chan trốn trước đi, bọn anh giải quyết xong sẽ gọi em."
Kuukyou ngơ ngác nhìn hắn, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hirako?!"
"Được rồi, anh đi giúp Hiyori trước, Kuukyou-chan nhớ phải trốn kỹ nhé!" Nói rồi, Hirako đã không thấy đâu, bên kia nháy mắt truyền đến tiếng đao kiếm xé gió.
Kuukyou còn chưa hồi thần, nhìn Otoribashi Rojuro, Aikawa Love và Yadomaru Lisa chuẩn bị tham chiến: "Mọi người.....Tới lúc nào?"
"Chuyện này, còn có nguyên nhân vì sao em lại ở đây thì lát nữa nói." Yadomaru Lisa vỗ đầu cô, "Nghe lời Hirako, ngoan ngoãn đợi nhé~~~"
Cùng lúc đó, Hirako bên kia đột nhiên cao giọng: "Kensei?"
Thầy Muguruma? Kuukyou khiếp sợ quay đầu nhìn lại, hình dạng kỳ dị đứng trước Hirako và Hiyori, dù dung mạo còn mơ hồ, nhưng chính một bộ shihakusho, một đầu tóc ngắn màu hoa râm, còn có hình xăm '69' trước ngực càng rõ ràng chứng minh thân phận hắn – đội trưởng đội chín Muguruma Kensei.
"Thầy Muguruma?!"
"Lùi ra!" Lisa ném cô vào lùm cây, cùng những người khác vọt lên, "Xảy ra chuyện gì?!"
Ngoài lùm cây không ngừng truyền đến tiếng đánh nhau. Không biết vì sao, cô không có một chút dũng khí quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài.
Kuukyou lần đầu tiên nhận ra mình rất yếu đuối.
Dù trước kia thường xuyên sống trong sự bảo vệ của anh trai, nhưng cô chưa từng ý thức được sự thật này rõ ràng như bây giờ.
Nghe âm thanh bên ngoài truyền đến, cảm thụ linh áp không ngừng va chạm ngoài đó, cô cảm giác được mình đang run rẩy.
Cô quá yếu. Dù đã học nhiều kỹ năng như vậy, đối mặt với chiến đấu thực sự, cô vẫn yếu đuối đến bất lực như vậy. Tựa như lúc ấy, chỉ có thể không ngừng bỏ trốn. Không liên quan đến năng lực, trái tim cô – vẫn như trước, không đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể sống tuỳ ý, mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ tốt người mình để ý.
Cô cắn chặt răng, đôi tay nắm chặt cỏ non dưới đất theo bản năng, muốn đứng lên, nhưng lời nói của Hirako đột nhiên xuất hiện trong đầu, 'Kuukyou-chan trốn trước đi, bọn anh giải quyết xong sẽ gọi em'.
Có gì đó chợt loé qua rồi biến mất, dường như cô có thể bắt lấy gì đó, cuối cùng lại không thể bắt được gì.
[Nhưng mà, không ai trong chúng ta biết chuyện gì có thể xảy ra. Nếu có thể biết trước, chúng ta sẽ không sống hèn mọn ở đây.]
Gió đêm thổi qua mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
"Mi là....... Tousen của đội chín?" Trong hoảng hốt nghe được tiếng nói đứt quãng của Hirako vang lên, "Vì sao...... Vì sao mi lại... Làm như vậy... Với Kensei... Mi phản bội... Đội trưởng... Của chính mình sao?"
[Dù là thế nào, không thể trơ mắt nhìn họ......]
Kuukyou cắn chặt môi dưới, đang suy nghĩ có nên từ sau lùm cây đánh lén người tên Tousen kia không, lại bị một âm thanh xuất hiện sau đó làm hoàn toàn không thể nhúc nhích, "Đây không tính là phản bội đâu~ Hắn rất là trung thành đấy."
Giọng nói ôn nhuận như ngọc mỗi ngày có thể nghe thấy, tựa như còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Buổi sáng hôm nay, người đó vẫn còn ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu của cô, cũng dùng giọng nói ôn hoà đó nói với cô, "Anh đi đây, Kuukyou."
[Anh Sousuke, vì sao lại là anh? Vì sao... Cố tình lại là anh......]
Đôi tay hung hăng cấu xuống đất, móng tay khảm vào bùn, ẩn ẩn chảy ra vết máu đỏ sậm. 'Bộp' một giọt nước không biết ở đâu nặng nề rơi trên mặt đất, thoáng chốc đã thấm xuống.
[Rõ ràng trời không mưa mà, nước ở đâu ra......]
"Ngài có thể không trách móc hắn quá nặng không, đội trưởng Shinji?"
"Aizen......" Giọng nói trầm thấp của Hirako vang lên, mang theo phẫn nộ rõ ràng, hoặc là, hẳn phải gọi nó là – phẫn hận! "Quả nhiên...... Là mi......!"
"Thì ra ngài chú ý sao? Thật lợi hại." Giọng Aizen vẫn gợn sóng bất kinh như cũ, "Phát hiện khi nào?"
"Hừ!" Hirako vẫn bất cần đời như vậy, "Phát hiện từ lúc mi vẫn còn ở trong đáy huyệŧ của mẹ mi đó!"
"Thì ra là thế." Aizen không lộ ra bất kỳ cảm xúc kinh ngạc nào, "Nhưng ngài không phát hiện, một tháng này, người đi đằng sau ngài không phải tôi."
"Cái...... Cái gì?!" Giọng Hirako đột nhiên trở nên khó tin.
"....... Khiến 'kẻ địch' nhận sai toàn bộ sự vật hiện tượng trên thế giới này, đó chính là năng lực thực sự của Zanpakuto – Kyoka Suigetsu của tôi, bởi vậy năng lực này được gọi là-" hắn dừng một chút, "Thôi miên hoàn toàn."
[Thôi miên hoàn toàn?]
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên cực kỳ bất ổn, sau đó là giọng nói áp lực đứt quãng vang lên. Đó là giọng của Hirako.
[Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật hận! Thật hận bản thân mình! Nhưng mà, lại không chỉ hận bản thân mình! Như vậy, rốt cuộc là hận cái gì?]
"Cuối cùng mong ngài nhớ kỹ một chuyện, phản bội mắt thường có thể thấy là rất dễ phát hiện, khủng bố thật sự là – ngài không thể nhìn thấu hành động phản bội đó đâu~ Đội trưởng Shinji." Lưỡi đao phản xạ ánh trăng nhanh chóng xẹt qua gương mặt của Kuukyou, cô gần như có thể tưởng tượng được nụ cười ôn hoà trên mặt người đàn ông đó, nhưng hiện tại nhất định là tràn ngập sự tàn nhẫn thôi.
"Vĩnh biệt, các ngươi thật là những tài liệu cực kỳ xuất sắc."
[Hức, anh Sousuke, nếu họ là tài liệu, vậy, em... Là cái gì đây?]
Kuukyou cuộn tròn người lại.
[Vì sao đột nhiên cảm thấy lạnh quá?]
[Không được! Nhất định phải cứu họ, cho dù kẻ địch là... Người kia!]
Cô cắn răng đang định đứng lên, lúc này lại nghe-
'Đang-' 'Bang!' Là âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất.
"Thật đúng là......" Giọng Aizen vẫn mang theo ý cười như cũ, "Một vài vị khách không mời mà tới..." Dừng một chút, hắn không nhanh không chậm mở miệng, "Có chuyện gì sao, đội trưởng Urahara, đội trưởng Lữ đoàn Kidou Tsukabishi?"
[Anh Urahara? Thật tốt quá......]
"Đây là vấn đề tôi nên hỏi anh nhỉ, đội phó Aizen." Giọng Urahara rốt cuộc đã không còn vui đùa ầm ĩ như ngày xưa, "Vì sao anh lại ở đây chứ?"
"Trùng hợp đi ngang qua mà thôi." Aizen vậy mà cười, "Sau đó cứu trị cho các vị đội trưởng đội phó đang bị thương này."
[Nói dối!]
"Vì sao cậu lại muốn nói dối chứ?" Urahara nhàn nhạt mở miệng, "Đây rõ ràng chính là – Hư hoá!"
[Hư hoá?]
"Thì ra là thế." Nháy mắt tiếp theo, Kuukyou đột nhiên cảm nhận được linh áp mạnh mẽ. Linh áp quá cường đại, cường đại đến mức cô trốn ở đây cũng chịu cảm giác đau đớn khó thở! "Mi quả đúng như ta dự đoán. Đêm nay mi có thể xuất hiện ở đây thật sự là quá tốt." Hắn như có như không nhìn qua hướng lùm cây, sau đó nhẹ nhàng thu đao vào vỏ, "Lui lại đi."
"Chờ..."
"Nhường đường một chút, điện hạ Urahara!" Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, "Hadou số 88: Hiryuu Gekizoku Shinten Raiho!"
"Bakudo số 81: Danku."
Bên ngoài lại lần nữa truyền đến tiếng linh áp va chạm. Va chạm kịch liệt mang theo ánh sáng trắng mãnh liệt, đôi mắt cô đột nhiên trở nên rất rất đau. Đau đến mức... Không thể mở ra, đau đến mức... Muốn rơi lệ......
[Vì sao! Rốt cuộc... Ai có thể nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!]
Cuối cùng, giọng nói xa lạ kia vang lên, "Xin lỗi, dường như họ đã trốn thoát."
[Trốn thoát sao?]
Hít sâu một hơi, Kuukyou giãy giụa từ lùm cây đứng dậy. Thân hình lung lay, yếu ớt dường như nháy mắt sẽ ngã gục.
"Ai?!" Nghe âm thanh nhỏ bé từ lùm cây truyền đến, Urahara không khỏi giật mình, lập tức cảnh giác nhìn qua. Trăng trên đầu vừa lúc cũng ló mặt ra khỏi tầng mây, ánh sáng bạc nhàn nhạt phủ lên mái tóc trắng bạc có chút hỗn độn của cô bé, mạ lên một tầng sáng bạc, khiến cô trở nên không chân thật.
Chẳng lẽ... Con bé đã thấy tất cả rồi sao?
Đồng tử hắn co rút lại. Sau đó liền thấy cô ngẩng đầu lên, từ xa lộ ra một nụ cười với hắn, nhưng hai hàng lệ cũng theo nụ cười này lặng lẽ trượt theo khuôn mặt xuống.
Hắn nghe thấy giọng nói vỡ vụn của cô: "Anh... Kisuke..."
"Kuukyou... Em... Sao lại ở đây?" Hắn nhìn cô, lại không biết nên nói gì mới tốt, "Em biết cả rồi?"
"Vâng. Em vốn tới tìm Hiyori, nhưng mà......" Kuukyou đi tới, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt không còn một chút máu, "Anh có thể cứu họ sao?"
Urahara vẻ mặt ngưng trọng nhìn đám người Hirako nằm ở cánh đồng hoang vu ấy, không xác định nói: "Nếu có thể về phòng thí nghiệm của anh......"
"Như vậy, xin hãy giao cho tôi, điện hạ Urahara." Người đàn ông cao lớn đứng bên đột nhiên mở miệng, "Tôi có thể dùng 'Ngưng đọng thời gian' và 'Dịch chuyển không gian' đưa mọi người đi, chẳng qua," người đàn ông dừng lại một chút, quay đầu nói, "Hai thuật này đều là cấm thuật, nên thỉnh hai vị từ giờ tạm thời làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ."
"Anh Kisuke." Kuukyou ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình trên mặt thật cẩn thận, "Mọi người sẽ không sao chứ?"
Urahara nhìn cô, nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào, "......"
"Sẽ không có việc gì đúng không?" Giọng nói của cô đã nức nở, trên mặt lại cố gắng duy trì ý cười. Tựa như muốn bắt lấy tia hy vọng cuối cùng.
"Kuukyou......" Urahara ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng, "...... Ừ, sẽ không có việc gì......" Dừng một chút, giọng nói đột nhiên vui cười như ngày thường, "Kuukyou-chan đừng khổ sở nha~~~"
"Anh Kisuke......" Kuukyou nắm lấy vạt áo hắn, chôn mặt trong ngực hắn, "Cách anh nói vẫn giả như vậy......"
"Phải không......" Urahara nhẹ nhàng thở dài, giọng nói tản ra trong bóng đêm vô biên, "Như vậy," cô đột nhiên lùi khỏi lòng hắn, cúi người thật sâu trước Tsukabishi Tessai và Urahara Kisuke, "Mọi người nhờ cả vào các anh."
"Kuukyou, chẳng lẽ em......" Nhìn hành động của cô, Urahara như là ý thức được gì đó, không khỏi nhíu mày.
"Em nghĩ em sẽ không trở lại Seireitei, vậy nên......" Cô lại một lần nữa cúi sâu, dưới mái tóc thật dài là một bóng đen lớn, "Tạm biệt." Sau đó – không quay đầu lại xoay người chạy vào bóng đêm!
Urahara nhìn bóng dáng cô đã đi xa, mái tóc dài màu trắng bạc sáng ngời loá mắt cùng chuỗi ngọc đỏ cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của hắn, không khỏi thở dài xoay người nhìn về chiến trường, "Như vậy, bắt đầu thôi, ngài Tsukabishi."
Đêm đó, Kuukyou hiểu ra rất nhiều điều. Trong đó có một việc là, rất nhiều chuyện thường là không thể thực hiện, không phải bởi vì không muốn, mà là vì không thể. Chẳng hạn như, sau khi về phải trị chứng mù đường, chẳng hạn như-
Xin lỗi, Byakuya, sang năm không thể qua nhà anh ngắm hoa anh đào......
Xin lỗi, anh Sousuke, sang năm không muốn đi dạo hội hè với anh......