Blackmoore

Chương 25




Hiện tại

Tiểu thư St. Claire quả nhiên giữ lời hứa, buổi chiều khi trời đã tạnh mưa, cô ta liền tới tìm tôi, nói muốn đến vịnh Robin Hood. Khi tôi gặp cô ta và Sylvia ở sảnh vào, cô ta đang xách theo một chiếc làn đựng đồ ăn.

- Để chia cho người nghèo. – Cô ta duyên dáng chỉ tay vào chiếc làn, nói với tôi. – Bổn phận của bất kỳ quý cô nào may mắn có được địa vị như tôi là phải biết san sẻ với những người kém may mắn hơn mình.

- Thật vậy. – Tôi lầm bầm.

Trên đường đi xuống ngọn đồi dẫn vào thị trấn, tôi nhìn tiểu thư St. Claire xách làn thức ăn với nụ cười rạng rỡ trên môi, và bị chấn động bởi cách cô ta ứng xử mực thước phù hợp với địa vị xã hội của mình. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được lý do phu nhân Delafield chọn cô ta cho Henry. Cũng dễ dàng mường tưởng ra cảnh cô ta trong vai trò nữ chủ của Blackmoore. Cô ta đã được dạy dỗ cho vị trí ấy. Cô ta đã chuẩn bị mọi thứ để đứng cạnh Henry một cách đường hoàng. Và thực sự, tôi không thể phủ nhận rằng cô ta sẽ khiến anh hãnh diện tự hào. Đó là một người đúng mực, đáng yêu, ân cần, hào phóng, và hoàn toàn có thể dự đoán được trong mọi tình huống. Vì tất cả những lý do ấy, tôi thật lòng căm ghét cô ta.

Đường vào vịnh Robin Hood được lát đá khá dốc, kéo dài thành một lối hẹp ra tận biển. Những nếp nhà mái đỏ xô đẩy nhau xuống triền dốc, xiêu vẹo mà cố chấp bám lấy mặt đất, nom như có thể trượt xuống biển bất cứ lúc nào. Tôi có thể đoán được những ngư dân ở đây đã phải trải tháng ngày lam lũ với đôi bàn tay đen đúa đầy vết chai sạn, gương mặt dãi dầu bị sương gió hằn lên những nếp nhăn như sóng xô, cát đẩy. Tôi ngưỡng mộ họ vì sinh tồn đã dám đương đầu với sức mạnh chực ăn tươi nuốt sống mọi sinh vật, nhà cửa, và cả cái thị trấn này của biển cả.

Tiểu thư St. Claire đi sát lại, khiến chiếc làn của cô ta cứ đập vào sườn tôi. 

- Một ngôi làng cổ kính như này không nên nặng mùi cá đến vậy! – Cô ta nói, bịt đôi tay đeo găng của mình lên mũi và đưa mắt nhìn xuống đường. Đường đá đúng là ẩm ướt và nồng nặc mùi cá tanh. Nhưng cô ta mong đợi gì ở một làng chài cơ chứ?

- Nhẽ ra mấy người phụ nữ ở đây nên dọn dẹp đường xá sạch sẽ hơn. – Cô ta nói khi đi vòng qua một người phụ nữ đang phơi đồ lên dây. Tôi để ý thấy người phụ nữ đó nhìn cô ta với ánh mắt bực bội, nhưng có vẻ nữ hoàng yêu tinh không nhận ra điều đó. – Tin rằng tôi sẽ phải làm gì đó giúp họ. Có lẽ tôi nên dạy cho họ cách giữ gìn vệ sinh đường xá và nhà ở để nó không còn bốc mùi tệ như vầy nữa.

Cô ta quạt quạt mặt mình bằng bàn tay đeo găng trắng muốt.

- Tạ ơn trời ở Blackmoore không có mùi này.

Sau đó, như thể sực nhớ đến chiếc làn trên tay, cô ta bèn dừng lại, lấy ra một bọc thức ăn, trao cho người phụ nữ đang phơi đồ.

Người phụ nữ chùi tay vào tạp dề rồi nhận lấy bọc thức ăn từ cô ta, ánh mắt vẫn ẩn chứa vẻ căm ghét lẫn ngờ vực.

- Đây là thức ăn do ngài Henry Delafield của Blackmoore tặng. 

Người phụ nữ hời hợt nhún gối một cái, cộc cằn lầm bầm câu cảm ơn rồi dúi chỗ thức ăn cho đứa trẻ đứng bên cạnh. Bà ta tiếp tục việc phơi đồ của mình, còn tiểu thư St. Claire lại trở về với nụ cười đầy nắng của cô ta.

- Cô thấy không, tiểu thư Worthington? – Nụ cười mở rộng, ánh mắt lấp lánh vẻ lương thiện. – Nét mặt của người phụ nữ đó? Đó chính là niềm vui của việc giúp đỡ người khác. Với tôi, nét mặt rạng rỡ của họ chính là phần thưởng quý giá nhất. Là động lực giúp tôi hoàn thành mọi việc. Henry cũng sẽ rất hài lòng khi biết tôi đã sẵn sàng sắm trọn chức phận của mình, phải vậy không Sylvia?

Sylvia lẩm bẩm câu gì đó đáp lại. Nom vẻ kiệt sức trên mặt bạn ấy, tôi đoán chừng bạn ấy đang bận tìm nơi nào đó để ngồi xuống sau chuyến đi bộ đày ải.

- A, đó có phải tiệm bánh không? Lạ thật đấy! Mình không nhớ ở đây có tiệm bánh đấy. Chúng ta vào ăn chút gì đi. Có lẽ bên trong sẽ đỡ mùi hơn. – Tiểu thư Sc liền băng qua đường đến tiệm bánh nhỏ được xây bằng đá, trước cửa có treo một ổ bánh.

Sylvia nối gót theo tiểu thư St. Claire, dừng lại hai lần để cô ta tặng đồ ăn cho dân làng. Tôi hơi chần chừ và cố gắng thuyết phục bản thân quý mến cô tiểu thư St. Claire – một kiểu người ân cần và hào phóng, song mọi thứ cô ta nói và làm lại liên tiếp khiến tôi phát cáu lên.

- Nhanh lên! Mẹ bảo chúng ta phải về ngay! – Một giọng non nớt kéo sự chú ý của tôi về phía hai đứa bé gái đang đi ngang qua mình. Đứa lớn nom chừng bảy tuổi. Bằng tuổi với Oliver. Nó đang nắm tay đứa nhỏ kéo đi, đứa nhỏ vùng vằng khóc nức nở. Đứa lớn kéo mạnh tay khiến đứa nhỏ trượt chân và ngã oạch xuống, đập đầu lên mặt đá ẩm ướt.

Tôi lập tức cúi xuống. 

- Cô bé. Để chị giúp em nào. – Tôi giơ tay đỡ đứa bé dậy, đoán chừng nó chỉ khoảng bốn tuổi. Nước mắt chảy ròng ròng trên đôi má lem luốc, mái tóc nâu dài phủ qua mắt. Khi tôi đỡ nó lên, miệng nó vẫn còn mếu máo và nhìn tôi bắng đôi mắt nâu to hết cỡ.

- Mary! Thấy chưa? Em té rồi đó! – Đứa lớn quay lại, nhưng vừa thấy ánh mắt của tôi, nó liền lùi sau một bước. – Xin lỗi tiểu thư. – Nó nói, nhún gối một cách vụng về. – Em hy vọng em gái em không làm phiền đến tiểu thư.

- Không đâu. – Tôi mỉm cười bảo đảm, trước khi xoay sang Mary bé nhỏ. – Nào, để chị xem xem em có bị đau ở chỗ nào không.

Cô bé gật đầu, đứng im để tôi sờ quanh, cho đến khi tìm được một vết sưng sau đầu.

- May quá. Chỉ bị sưng thôi chứ không chảy máu. Chị nghĩ em sẽ không sao đâu.

Cô bé vẫn ngân ngấn nước mắt, cánh môi vẩu lên ra vẻ đáng thương: 

- Tiểu thư, em muốn ăn kẹo.

- Mary! – Cô chị giật mạnh tóc nó.

Mary liền òa khóc.

- Đừng, đừng làm thế. – Tôi nói, vuốt nhẹ lên tóc Mary. – Cô bé không có lỗi gì cả. Bây giờ chị không có kẹo, nhưng chị sẽ mua cho em. Được chứ?

Mary thút thít: 

- V…Vâng ạ.

Tôi mỉm cười, đoạn xoay sang cô chị.

- Tên em là gì?

- Katherine, thưa tiểu thư.

Nụ cười của tôi càng tươi hơn.

- Giống tên chị. Katherine, chị biết em là một cô bé biết vâng lời, cố dẫn em gái về nhà khi mẹ bảo. Vì vậy chị cũng sẽ cho em kẹo.

Cô bé nhoẻn cười, một nụ cười sún răng giống hệt như Oliver.

Đột nhiên tôi thấy nhớ cu cậu vô cùng. Phải cố lắm tôi mới ngăn mình không kéo hai cô bé này vào lòng và ôm hôn thắm thiết. Thay vào đó, tôi đứng lên, nói:

- Làm sao chị tìm được hai đứa để đưa kẹo đây?

Katherine ngoái đầu chỉ tay về phía sau:

- Nhà bọn em ở kia kìa - căn màu xanh ấy.

Tôi nói với chúng là mình sẽ trở lại ngay. Khi quay đầu vào tiệm bánh, tôi thấy có vài dân làng đang dõi mắt theo mình.

- Bạn đã ở đâu vậy? – Sylvia hỏi khi tôi vào nhập hội với họ. Tiểu thư St. Claire đang đoan trang tấn công một chiếc bánh ngọt chữ thập nóng hổi.

- À, mình ở ngay bên ngoài thôi. –Tôi rút xắc tay ra khỏi túi áo và thanh toán cho bốn ổ bánh mì, hai chiếc bánh nhân thịt, hai chiếc bánh nướng và một vốc kẹo lúa mạch.

Sylvia trợn tròn mắt hỏi:

- Sáng nay bạn chưa ăn sáng à?

- Ờ, mình chưa no.

Tôi quơ hết đống đồ vừa mua, liếc mắt qua chiếc bánh St. Claire đang ăn dở, và nói:

- Tôi có chút việc phải đi. Gặp lại mọi người ở Blackmoore sau.

- Gì cơ? Mình bạn á? Không được…

Tôi xoay lại, nhìn xói vào Sylvia – người đã từng là người bạn nhân nhất của tôi, dù bây giờ không còn nữa. Tự hỏi khoảng cách giữa chúng tôi sẽ còn nới giãn bao xa. Và thấy chạnh lòng vì chúng tôi đã xa cách đến thế.

- Bạn đang lo lắng cho an toàn hay là thanh danh của mình? – Tôi hỏi.

Bạn ấy nhích lại gần, híp mắt thầm thì:

- Tất nhiên là thanh danh của bạn.

Tôi thở dài, đáp.

- Vậy thì không cần đâu, Sylvia. Sớm muộn gì mình cũng sẽ rời khỏi nơi này. Cho nên có trở về một mình hay không cũng chẳng mấy khác biệt.

……….

Rất dễ tìm ra ngôi nhà màu xanh. Nhưng khi gõ cửa, tôi lại không biết phải nói gì nếu hai đứa trẻ không ở nhà. Một thiếu phụ mở cửa và nhìn chằm chằm vào tôi.

- Chào chị, cho hỏi Mary và Katherine có nhà không?

Chị ta gật đầu, nom hơi hoảng:

- Chúng đã gây ra chuyện gì à?

- Ồ, không! Tôi … mang đến cho chúng vài thứ.

Hai đứa trẻ chạy đến, nụ cười háo hức bừng lên mặt. Tôi đưa cho chúng gói quà mua ở tiệm bánh.

- Nhớ phải chia cho các chị em khác nữa nhé.

- Vâng ạ. Cảm ơn tiểu thư. – Katherine cố gắng nhún gối khi ôm bọc quà vào ngực.

Mary ngước đôi mắt nâu nhìn tôi, mặt mày đã lau sạch nước mắt.

- Vâng, cảm ơn chị.

Trong tíc tắc lúc xoay đi, tôi ngẫm nghĩ không biết ý định tự về Blackmoore một mình có đúng hay không. Vừa lúc đó, bỗng có một giọng gọi quen thuộc cất lên:

- Cô Worthington! Cô làm gì ở đây vậy?

Tôi mỉm cười nhận ra bà Pettigrew, người đồng hành trong chuyến đi dài của mình. 

- Cháu đang tìm ai đó cùng đi về Blackmoore đây. Bà cũng đang đi về hướng đó phải không ạ?

- Thật ra thì, đúng vậy đấy. – Bà ấy chậm chạm lê bước lên đồi. Một lần nữa, tôi tự hỏi liệu từ bỏ Sylvia như vậy có đúng chăng. Vì lựa chọn của mình hai năm trước, tôi đã đẩy bạn ấy ra xa khỏi mình.

Khi băng qua đồi hoang để trở về ngôi biệt thự sừng sững trên vách đá, tôi chợt nhớ tới một ngày cách đây hai năm – ngày ngài Delafield qua đời – và lựa chọn mà tôi đã đưa ra. Tôi lại tự hỏi liệu mọi việc xảy ra hôm nay có thể trở ngược về thời điểm đó, lựa chọn đó được chăng.