Blackmoore

Chương 11




Trong suốt bữa tối kế hoạch của tôi chẳng tiến triển thêm tí nào vì bị xếp ngồi giữa hai người đã có vợ. Bởi thế tôi liền chớp ngay cơ hội khi các quý ông bắt đầu vào phòng khách nghỉ ngơi. Nhác thấy người đàn ông vừa trở về từ Ấn Độ ngồi xuống chiếc trường kỷ trước lò sưởi, tôi lập tức chiếm chỗ ngồi bên cạnh ông ta trước khi ai đó kịp giành mất.

- Ngài Pritchard, - Tôi mở lời. – Tôi rất muốn được trò chuyện với ngài về Ấn Độ.

Nom ông ta phải lớn hơn tôi chừng hai chục tuổi, nhưng theo lời Sylvia, người đàn ông này vẫn còn độc thân. Ông ta có mái tóc vàng hung và nước da sạm nắng. Tôi chọn người này vì biết chắc rằng chúng tôi có chung một mối quan tâm.

Ông ta lấy hộp đựng thuốc hít trong túi và dùng ngón tay bật nắp nó ra. Sau đó, vừa quay sang nhìn tôi, ông ta vừa dậm một ít thuốc bên trong.

- Ồ? Cụ thể là gì? – Ông ta đưa thuốc lên một lỗ mũi, hít vào, rồi chuyển sang lỗ mũi bên kia. Đoạn phủi phủi ngón tay, cất hộp thuốc vào túi rồi mới đưa mắt nhìn tôi lần nữa.

Bấy giờ, khi suy tính đã biến thành hành động thì sự căng thẳng cũng trở nên mạnh mẽ căng tràn. Tôi sẽ làm gì đây? Phải làm thế nào mới có thể khiến người đàn ông này thích mình?

Eleanor. Đáp án ấy hiện lên mồn một trong đầu, cũng như tất cả dáng vẻ lẳng lơ quyến rũ của chị ấy: từng nụ cười, cái nghiêng đầu, điệu bộ đứng, ngồi và cử chỉ đôi tay.

Tôi cẩn trọng quan sát mọi người xung quanh, rồi khẽ khàng nhích lại gần ông ta, nghiêng nghiêng đầu theo cách Eleanor đã làm và mỉm cười đáp:

- Tôi muốn biết Ấn Độ thế nào?

Ông ta chằm chặp nhìn tôi không chớp mắt.

- Nóng.

Mắt tôi chớp lấy chớp để như muốn bù cho đủ số với ông ta.

- Nóng ư?

- Đúng vậy. Nóng.

Nụ cười của tôi liền trở nên cứng đờ gượng gạo, nhất là khi phát hiện ra vẻ mặt hứng thú xem trò của những người xung quanh.

- À vâng, tôi biết khí hậu ở đấy khá nóng. Nhưng còn gì khác nữa không, thưa ngài Pritchart? Vì thật ra tôi cũng đang tính đến đó một chuyến. – Nhớ lại cách Eleanor thường nghiêng người về phía chàng trai mà chị ấy để mắt, tôi bèn khẽ nghiêng người sang ông ta.

Bỗng một bóng hình lọt vào khóe mắt tôi. Ấy là Henry lẳng lặng nhìn sang với vẻ mặt nghiêm nghị. Không, nó còn hơn cả nghiêm nghị. Quai hàm anh ấy đanh cứng lại, còn ánh mắt thì lạnh tựa băng.

- Cô định đi Ấn Độ? - Vẻ mặt ngài Pritchard còn khiến tôi ngạc nhiên hơn – Với ai?

- Với cô tôi.

- Chỉ hai người thôi à? 

Tôi gật đầu.

Ông ta nhìn tôi một lát rồi chuyển mắt sang những người đang chăm chú lắng nghe, đoạn bật cười khanh khách như thể đó là một trò ngớ ngẩn khôi hài. Những người khác cũng khe khẽ cười theo. Tiểu thư St. Claire, Sylvia và những vị khách lớn tuổi mà tôi chẳng nhớ nổi tên. Hai má nóng ran, tôi hiểu mình chính là nguyên nhân của những tràng cười nhạo ấy, nhưng chẳng thể nào cắt nổi nguyên do. Ngài Dyer Lo Lắng là cười to nhất. Còn Henry, tôi thậm chỉ chẳng dám nhìn anh.

- Vì sao ngài lại cười? – Tôi vặn hỏi, quên cả nụ cười điệu đà lẫn cái ngả người duyên dáng.

- Có hai lý do. – Ông ta giơ lên hai ngón tay và nói. – Thứ nhất, hai người phụ nữ. Thứ hai, đến Ấn Độ một mình. – Đoạn lắc đầu. – Nói thật, tôi chưa từng nghe điều gì ngu ngốc hơn thế trong đời.

Dứt lời, ông ta nhổm người quay đi chỗ khác tỏ ý không buồn nói chuyện với tôi thêm nữa. Song, niềm kiêu hãnh trong tôi không cho phép bản thân dễ dàng lép vế như vậy.

- Tôi không thấy rằng điều đó là ngu ngốc. – Tôi nói khá lớn để mọi người xung quanh cũng nghe thấy. – Nó là một cuộc phiêu lưu.

Ông Pritchard lập tức xoay lại với hàng mày nhướng cao và ánh mắt đầy vẻ khinh lơn. Ông ta nhổm người lần nữa, song lần này là để lại gần tôi hơn. Rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, ông ta cất tiếng thẳng thừng. 

- Ấn Độ không phải nơi để đàn bà con gái các cô đua đòi phiêu lưu. Cái xứ đó đầy rẫy nguy hiểm. Chỉ chuyến đi một mình cũng đủ kết liễu mạng cô rồi. Mà cho dẫu cô có may mắn sống sót khỏi nanh vuốt của biển cả thì cô cũng sẽ phải bỏ mạng vì bệnh tật khi đặt chân đến đấy mà thôi. – Tôi lờ mờ thấy bóng mình ẩn hiện trong con ngươi ông  ta – Với nhan sắc như vậy, tôi khuyên cô nên yên phận tìm một tấm chồng là hơn, còn việc phiêu lưu cứ để lại cho người thích hợp. 

Dứt lời, ông ta đứng lên, kéo phẳng áo khoác rồi bỏ đi một mạch, để lại tôi với gương mặt nóng bừng xấu hổ cùng hàng tá ánh mắt của mọi người, của Henry chòng chọc dán vào. Lại một lần nữa tôi gánh chịu sự sỉ nhục không ngờ. Sau một hồi đờ người lúng túng, tôi ngượng nghịu đứng lên và cất bước bằng dáng vẻ bình thường nhất mình có thể nặn ra. 

Mờ mịt chẳng biết đưa mắt nhìn đâu, đưa chân hướng nào, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý niệm là phải tránh nhóm người vừa chứng kiến cảnh mình bẽ mặt càng xa càng tốt.

Sắp đi hết phòng rồi mà tôi vẫn chưa tìm được bến đỗ an toàn nào cho bản thân. Bỗng một tia sáng vụt qua, ánh mắt tôi bắt gặp ngài Brandon. Người đàn ông đó đang ngồi trong một góc khá xa nên chắc không biết những gì diễn ra ban nãy. 

Níu kéo lại lòng dũng cảm bằng bàn tay run rẩy tuyệt vọng, tôi xoay gót đến chỗ ông ta hòng thử lại lần nữa.

Ông Pritchard là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, ông Dyer Lo Lắng rõ ràng cũng cùng một giuộc với ông ta. Song ngài Brandon là một người tốt, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt ông ấy.

Thấy tôi đến gần, ông ấy đứng lên và lịch sự mời tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tôi mỉm cười nhẹ nhõm. Mình đoán quả không sai, ông ấy đúng là một người tốt.

- Tiểu thư Worthington, trông cô có vẻ căng thẳng. Không phải lửa lò sưởi làm cô khó chịu đấy chứ?

Tôi sờ tay lên má, trộm nghĩ mặt mình đỏ lên là do tủi hổ chứ nào phải nhiệt độ gì.

- Có lẽ vậy. – Nghĩ đến giao ước của mình, chuyến đào tẩu đến Ấn Độ và hình mẫu Eleanor, tôi quyết định ‘sẽ’ thử vận may thêm lần nữa. ‘Phải’ thì đúng hơn. Nhẽ nào chỉ vì một gã đàn ông bỗ bã thô lỗ mà tôi đành buông tay từ bỏ? Ngồi cạnh ngài Brandon, tôi nở nụ cười của Eleanor, hơi ngả người qua phía ông ấy rồi hào hứng bắt chuyện.

…………….

- Kitty, mình muốn nói chuyện với bạn một lát. – Sylvia đột nhiên đến trước mặt tôi. Đôi tay đeo găng của bạn ấy siết chặt thành nắm, tia cảnh cáo xoẹt qua đôi mắt xanh lạnh lẽo.

Sau khi trò chuyện với ngài Brandon khá lâu, tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Phần vì bắt chước Eleanor, phần vì trong phòng ngột ngạt. Tôi định bụng ra ngoài tìm ít khí mát thì bị Sylvia chặn ngay gần cửa.

- Ừ, - Tôi nói, thoáng ngạc nhiên vì thái độ của bạn ấy.

Tôi theo bạn ấy ra ngoài, đi dọc hành lang rồi trở vào phòng ăn lúc này đã được dọn dẹp sạch sẽ và không một bóng người. Sau khi đã khép cửa cẩn thận, Sylvia quay ngoắt sang tôi:

- Sao bạn có thể làm thế, Kitty?

Tôi giật lùi ra sau, ngơ ngác hỏi:

- Mình làm sao?

- Sao bạn có thể đối xử với mình như thế? Sau tất cả những gì mình đã làm cho bạn?

Mặt bạn ấy đỏ ửng lên, mắt lóng lánh ánh nước.

Tôi sững sờ lắc đầu mờ mịt.

- Mình đã làm gì bạn?

Bạn ấy sấn đến trước mặt tôi, chỉ ngón tay vào ngực tôi và nghẹn ngào nói:

- Bạn đang cố cướp anh Brandon của mình! Sau những tình cảm mình thổ lộ với bạn, sau bài thơ…mình đưa cho bạn xem. – Sylvia run run môi nói tiếp. – Bài thơ viết về mình. Có thể với bạn bài thơ ấy chẳng nghĩa lý gì, bởi nó không phải do anh ấy tự mình sáng tác, nhưng mình thật sự rất thích nó! Đó là điều ngọt ngào nhất một người đàn ông từng làm cho mình. Mình yêu anh ấy. Bạn biết rõ điều đó mà còn… tán tỉnh anh ấy, bằng điệu bộ lộ liễu đáng kinh tởm!

- Bạn đang cố cướp anh Brandon của mình! Sau những tình cảm mình thổ lộ với bạn, sau bài thơ…mình đưa cho bạn xem. – Sylvia run run môi nói tiếp. – Bài thơ viết về mình. Có thể với bạn bài thơ ấy chẳng nghĩa lý gì, bởi nó không phải do anh ấy tự mình sáng tác, nhưng mình thật sự rất thích nó! Đó là điều ngọt ngào nhất một người đàn ông từng làm cho mình. Mình yêu anh ấy. Bạn biết rõ điều đó mà còn… tán tỉnh anh ấy, bằng điệu bộ lộ liễu đáng kinh tởm!

Tôi há hốc mồm choáng váng ở ngay câu nói đầu tiên của Sylvia và trân trân giương mắt nhìn bạn ấy rồi thảng thốt cất tiếng:

- Ý bạn, bài thơ ấy là của ngài Brandon?

- Đúng vậy! – Bạn ấy gạt nước mắt trên má. – Còn ai vào đây nữa?

- Người con trai! – Lần này đến lượt tôi hét lên. Tôi thật sự kinh sợ những gì mình đã làm, nhưng Sylvia cũng khiến tôi bối rối không kém. – Tuổi tác anh ta tương đương bạn, còn rất đẹp trai nữa!

Sylvia trợn tròn đôi mắt đầy nghi hoặc:

- Anh ta chỉ là con thứ thôi, Kitty. Nếu lấy anh ta, con cái mình sẽ chẳng được thừa hưởng thứ gì cả. Dù chỉ là một nam tước thì ít nhất cha anh ta cũng có tước hiệu. Vả lại, chẳng đời nào mình lại thích anh ta. Con người đó sẽ không ngừng lôi mình lang thang khắp các miền quê hẻo lánh, lảm nhảm đủ thứ về khám phá thám hiểm mất thôi. Kết hôn với anh ta chẳng khác nào… chẳng khác nào lấy bạn vậy! Mình không thích chút nào.

Tôi loạng choạng lùi sau như vừa bị tống cho một cú đấm ra trò:

- Vậy mà mình… mình đã rất vui khi nghĩ rằng cậu thích anh ta. Mình tưởng là do… - tôi hít sâu một hơi, rồi thở dài mất mát. – Chúng ta là bạn bè thân thiết.

Sylvia im lặng một lúc lâu.

- Kitty, chúng ta đã có một tuổi thơ bên nhau vô cùng tươi đẹp. Nhưng bây giờ đôi lúc chúng ta quá khác nhau.

Tôi xoa trán thở dài, đột nhiên cảm thấy toàn thân rệu rã.

- Là Kate. Xin bạn, làm ơn chỉ một lần gọi mình là Kate.

Vẻ mặt bạn ấy đông cứng lại, đôi môi ương bướng bặm chặt.

- Bạn không thích con người mình khi trưởng thành, phải không? – Đột nhiên, tôi ngộ ra. – Đó là lý do bạn không chịu gọi mình là Kate.

Sylvia ơ hờ nhún một bên vai. Thật ra cũng chẳng cần bạn ấy khẳng định. Đó chính là sự thật. Và cùng đến với sự thật ấy là nỗi mất mát vô bờ bến trong lòng tôi.

- Bỏ đi, - Tôi nói. – Bạn gọi mình là gì cũng chẳng quan trọng. Xin lỗi vì đã tán tỉnh ‘anh’ Brandon của bạn. Mình thật sự không biết. Nếu như chuyện này có thể khiến bạn vui hơn, thì, mình không nghĩ rằng mình có cơ hội cướp người đó của bạn đâu. Ánh mắt ông ấy lúc nào cũng dõi theo bạn.”

- Thật ư? – Khóe môi Sylvia tức khắc dãn ra một nụ cười.

- Thật. Hy vọng mình vẫn chưa gây nên điều gì đáng tiếc.

Tôi ảo não kéo một chiếc ghế, rồi ngồi phịch xuống, hoàn toàn thảm bại. Hai cơ hội đi tong, ngài Pritchard và ngài Brandon đều đã bị loại khỏi danh sách. Bây giờ chỉ còn lại mỗi ngài Dyer Lo Lắng, mà tôi lại chẳng thấy chút hy vọng nào ở ông ta. Tôi mệt mỏi chống tay lên cằm. Sylvia cũng kéo một chiếc ghế ngồi xuống, mắt chằm chằm nhìn tôi, song tôi chẳng còn hơi sức để đối diện với ánh mắt ấy nữa. 

- Mình chưa từng thấy bạn như vậy bao giờ. – Sylvia khẽ khàng lên tiếng. – Bạn chưa từng tán tỉnh bất cứ người đàn ông nào, chứ đừng nói là liếc mắt với những hai người trong một tối. Bạn làm mình liên tưởng đến một người khác.

Tôi giơ hai tay lên che mắt, lắc đầu nguầy nguậy như e sợ cái tên sắp được bật ra.

- Xin bạn đừng nói.

- Bạn hành động rất giống Eleanor. Đầu tiên là ngài Pritchard. Sau đó là ngài Brandon.

Tôi nhắm chặt hai mắt, nén giọt nước mắt.

- Vì sao vậy, Kitty? Nếu bạn còn muốn ở lại thì hãy cho mình biết lý do.

Giọng điệu ấy hệt như một lời đe dọa: Nếu tôi còn muốn ở lại? Tôi bàng hoàng thả tay xuống, nhìn Sylvia bằng vẻ khó tin. Có thật bạn ấy sẽ bắt tôi rời Blackmoore chỉ đơn giản vì tôi đã liếc mắt với hai quý ông? Nhưng khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt bạn ấy, tôi nhận thấy nó chẳng có vẻ gì là đùa cợt cả. 

- Thôi được. Mình sẽ cho bạn biết lý do, dẫu rằng tán tỉnh đàn ông chẳng phải tội lỗi gì ghê gớm cả. – Tôi hít sâu một hơi và nói. – Mình đã đồng ý một giao ước với mẹ, rằng bà ấy sẽ cho mình quyền tự do, tự chủ, đến Ấn Độ, nếu mình nhận được, và từ chối, ba lời cầu hôn.

Sylvia chăm chăm nhìn tôi rồi khẩy lên một tiếng cười cụt lủn giễu cợt.

- Vậy ra bạn nghĩ chỉ cần liếc mắt đưa tình với vài người đàn ông thì họ sẽ cầu hôn bạn à?

Má tôi lại nóng lên.

- Chẳng phải những cô gái khác cũng vậy sao?

Bạn ấy tặc lưỡi lắc đầu, dáng vẻ khó tin bay nãy đã chuyển sang một dáng vẻ khác, càng đáng căm ghét hơn: thương hại.

- Mình rất tiếc phải nói ra điều này, Kit – Kate, nhưng mình là bạn của bạn. Nếu không nói ra, chứng tỏ mình vẫn còn giận bạn. Bạn cần được biết sự thật.

Nỗi sợ hãi khoét sâu vào lòng, trái tim tôi nảy thình thịch âu lo. Dù bạn ấy sắp sửa nói ra điều gì, tôi cũng chắc chắn rằng bản thân không muốn nghe.

Sylvia áp sát vào tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, rành rọt nói:

- Không người đàn ông nào ở đây muốn cưới bạn đâu.

Lòng tôi chùng xuống, nhưng niềm kiêu hãnh lại vùng lên.

- Chắc nịch quá đấy, Sylvia. – Tôi cay đắng vặt lại. – Dựa vào đâu mà bạn nói thế?

- Bởi vì tất cả những người có mặt ở đây đều là bạn bè của mẹ mình. Tất cả họ đều biết chuyện của Eleanor.

Tôi tái mặt.

- Chuyện đó chẳng phải đã qua lâu rồi sao? Vả chăng chị ấy cũng đã kết hôn rồi, còn ảnh hưởng gì đến ai nữa chứ?

Sylvia lại khẽ lắc đầu, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ ái ngại.

- Ở Luân Đôn lại có những tin đồn mới, mình không muốn nói đâu, nhưng mọi người đều đang đồn ầm chuyện của chị ấy đấy.

- Chị ấy kết hôn rồi cơ mà, - Tôi lặp lại. Trong đầu tôi chẳng còn gì khác hơn ngoài câu ấy.

- Phụ nữ có chồng càng gây lắm điều tiếng hơn người chưa xuất giá. – Sylvia ngao ngán đáp.

Tôi áp mặt vào hai tay, mọi niềm hy vọng từ từ tan biến.

- Thật ra, lúc mẹ mình nghe được những lời đồn ấy, bà đã gửi thư cho Henry, nhất quyết không cho phép bạn đặt chân đến Blackmoore. Nhưng Henry đã cãi lại bà. Cả mình cũng đứng về phía bạn, Kitty ạ. Mình đã cam đoan rằng bạn đã và sẽ không bao giờ cư xử như Eleanor. Đồng thời cũng cam đoan rằng bạn bè của bà sẽ không phải sợ … dính líu vào bất kỳ tai tiếng nào vì bạn.

Tôi hít sâu vào một hơi rồi thở ra cay đắng, gắng kìm giọt lệ chực tuôn trào.

- Mình chỉ muốn đi Ấn Độ thôi mà.

Sylvia giữ im lặng lâu đến mức tôi phải ngước lên nhìn.

Trên mặt bạn ấy viết đầy sự lên án: phán xét, trách cứ, và khoan thứ.

- Kể cả có cơ may thành công chăng nữa, mình cũng không tin nổi bạn lại đi làm cái việc lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình. Xin hỏi trong cái kế hoạch đó của bạn có chỗ nào dành cho đạo đức không? Bạn lợi dụng, đùa giỡn trái tim người ta, khiến họ yêu bạn dù biết rõ lời từ chối là cái kết cuối cùng ư? Bạn thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn và ích kỷ. Giống như… giống như… - Sylvia hít vào một hơn rồi nói tiếp. – Giống như mẹ bạn vậy. 

Tôi nghẹn họng trước những lời lẽ của Sylvia, đoạn dữ dằn xiết giọng:

- Không phải – Nóng nảy xô ghế, tôi đứng phắt dậy và siết chặt hai tay. – Mình không phải mẹ, cũng không bao giờ giống bà ấy. Sao bạn có thể nói vậy sau ngần ấy năm biết rõ mình kinh tởm và căm ghét bà ấy thế nào? Sao bạn có thể chứ?

Bạn ấy chằm chặp nhìn tôi, đáy mắt đau đớn, nhưng khóe môi mím chặt như khẳng khái nói rằng, lời xin lỗi sẽ không đời nào được thốt ra. Sylvia đang cách tôi mỗi lúc một xa. Ánh mắt bạn ấy nhìn tôi giờ đây như nhìn một kẻ đáng thương hại. Đáng thương hại, nhưng không đáng bận tâm. Dẫu cõi lòng tan nát, tôi cũng quyết không để nó thoát ra, cũng giống như Sylvia sống chết không nói câu xin lỗi. Hai chúng tôi đã cách xa ngoài tầm với. Sau một hồi lặng yên, căng thẳng và cố chấp, Sylvia đưa mắt nhìn cánh cửa dẫn bạn ấy trở về với thế giới của mình.

- Mình phải ra thôi. Chắc mẹ đang tìm mình. – Dứt lời, bạn ấy giương mắt chờ đợi phản ứng của tôi, đôi chân chuyển qua chuyển lại liên hồi. Đột nhiên, tôi cảm thấy thành lũy chống chọi của mình đang có nguy cơ sụp đổ. Lưỡi dao sự thật đã thọc mạnh vào chỗ yếu ớt nhất của nó, cắm sâu vào trong rồi xoắn mạnh hòng khiến nó vỡ tan. Không thể để Sylvia chứng kiến giây phút yếu đuối của bản thân, tôi xồng xộc lướt qua bạn ấy rồi mở cửa ra ngoài, bằng bước chân mạnh mẽ dứt khoát, khuôn cằm ngạo nghễ hếch cao và lòng kiêu hãnh bị tổn thương của một người thà chết chứ không chịu thừa nhận lỗi lầm. 

Nhưng ngay giây phút cánh cửa phòng âm nhạc mở ra – căn phòng tôi ngầm tuyên bố quyền sở hữu, căn phòng xáo động bởi chú chim lặng lẽ - thì mọi lá chắn bảo vệ bỗng chốc tiêu tan. Tôi giơ tay che mặt khi ánh sáng sự thật mạnh mẽ tấn công tòa pháo đài rạn nứt, khiến hai mắt tôi đau rát chói lòa. Trớ trêu thay, tôi mất bao năm để chạy trốn khỏi hình tượng của mẹ, để rồi trong nỗ lực trốn tránh định mệnh, tôi lại trở thành bà. Sẵn sàng lợi dụng người khác để đạt được mục đích. Sẵn sàng lợi dụng điểm yếu – niềm hy vọng, khát khao, và cảm xúc mềm yếu nhất trong tim người khác – hòng lôi kéo, mồi chài rồi hủy hoại họ. Tất cả chỉ để thỏa mãn giấc mơ Ấn Độ của bản thân. Trong giây phút chói lòa ánh sáng này, tôi đột nhiên cực kỳ căm ghét bản thân.