Thời tiết đột ngột hạ nhiệt độ vào ngày hôm sau.
Vương Nhất Bác lúc rời giường tìm cho Tiêu Chiến một chiếc hoodie của cậu.
Tiêu Chiến nhận điện thoại, phải nhanh chóng đến công ty xử lý công việc.
Áo quần Vương Nhất Bác lấy cho anh cũng không có thời gian kèo nhèo, trực tiếp cầm lấy mặc vào, chạy sút quần đi làm.
Vương Nhất Bác cũng chỉ vừa ngủ dậy, đầu tóc lộn xộn rối bù, thịt trên mặt được dịp phồng hết cả lên, ép môi cậu chu ra vô thức, hai mắt cũng lơ ngơ, cả người không có chút tinh thần nào.
Tiêu Chiến vội vội vàng vàng xách mông chạy, chạy ra đến ngoài cửa rồi, quay lại nhìn Vương Nhất Bác ngáo ngơ đáng thương đi theo sau lưng mới sực nhớ ra mình quên béng cậu, lại quay lại ôm hôn bạn nhỏ vẫn còn bĩu môi lừ đừ kia, anh cũng quên mất mình đang vội, cứ vậy nhìn Vương Nhất Bác mà cười.
- Anh quên gì à?
Vương Nhất Bác bị nụ cười của anh làm cho choáng váng, mặt ngu hẳn.
- Ừm, quên cái này.
Tiêu Chiến cười tới gần Vương Nhất Bác, đột nhiên nghe được cửa phòng cách vách động tĩnh, liền tay phải đẩy cậu trở lùi vào, dùng tay trái giữ cửa.
Ba người phòng bên cạnh ra ngoài, nhà thuê hiệu quả cách âm kém, tiếng nói chuyện của người ngoài như kề bên tai.
Hai người bất giác áp sát nhau, Tiêu Chiến cao hơn Vương Nhất Bác một chút.
Lúc này, anh áp Vương Nhất Bác dựa vào tường, lại cố ý không chịu tránh ra, chờ cậu ngẩng lên nhìn mình.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt bình thản, trong veo lại có khí lạnh, như một con báo.
Hô hấp của Tiêu Chiến ngừng trệ hai giây, bị ánh mắt kia hút vào.
Tiếng người ngoài cửa xa dần, Tiêu Chiến sắc mặt không đổi, cười nhẹ ghé sát tai cậu:
- Em quên nụ hôn buổi sáng với tôi.
Vương Nhất Bác động mi, đưa tay giữ lấy eo Tiêu Chiến, không chút do dự rút ngắn thêm khoảng cách giữa hai người, ở không khí se lạnh của sáng sớm chớm thu, trao đổi hơi ấm chỉ thuộc về nhau.
Đến cuối thu, Tiêu Chiến đã vừa vặn hoàn thành hai dự án.
Trong khoảng thòi gian đó, anh không thể từ chối mẹ Tiêu thêm nữa, đành vài lần đến buổi hẹn ăn cơm mà mẹ anh và dì Tống an bài.
Sau đó, còn cùng cô gái họ Tống ưu nhã đi dạo phố vài lần.
Đồng thời, chính mình còn vô đạo đức chạy đến ngủ với Vương Nhất Bác.
Có đoạn thời gian hai người rất bận rộn.
Tiêu Chiến không đến tìm Vương Nhất Bác, cậu liền một ngày ba điểm: trường đại học- quán bar- căn hộ.
Cơ thể cũng theo đó mà phải quen với việc không có Tiêu Chiến bên cạnh liên tục hai tuần.
Trường đại học của cậu thông báo muốn tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường cùng lúc với tiệc Tất niên cuối năm.
Đây xem như là dịp lớn, có thể mời đến người thân trong gia đình cùng với bạn bè bên ngoài.
Vương Nhất Bác từng nói qua với Tiêu Chiến, muốn đưa anh đến dự.
Song Tiêu Chiến xem lịch cá nhân xong, nói rằng hôm đó không có thời gian rảnh.
Một tuần sau, ở sảnh lớn trường đại học, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến híp mắt cười ở đằng xa.
“…”
Nói ra cũng thật trùng hợp, bố của Tiêu Chiến cũng nằm trong danh sách những cựu sinh viên được mời tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Tiêu Long trước nay thường xuyên hỗ trợ cho quỹ học bổng của trường.
Nay được mời về dự lễ kỷ niệm, vô cùng cao hứng vung tay, rót vào cho lễ thành lập không ít tiền, đồng thời giao cho Tiêu Chiến thay mặt ông đến trao tiền tài trợ.
Tạm thời không phải nhọc lòng với các dự án của công ty, Tiêu Chiến cũng nhẹ ngừoi.
Anh biết Vương Nhất Bác học ở trường đại học này, nhưng muốn cho cậu một chút kinh hỉ nên báo bận.
Đến trường đại học rồi, chủ tịch hội học sinh nhận trách nhiệm đón anh, đưa Tiêu Chiến đi tham quan trường.
Chủ tịch hội học sinh là một nữ sinh xinh đẹp, cũng có khí chất.
Dọc đường đi, cô không nén được mà lén nhìn trộm Tiêu Chiến vài lần, chút tâm tư thích thú nhỏ cũng không giấu được.
Tiêu Chiến biết rõ, chỉ cười cười không nói lời nào nhưng vẫn chủ động giữ khoảng cách một chút.
Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác trước.
Ở giữa sân trường rộng lớn, một đám người rộn ràng tập trung lại.
Từ xa có thể nhìn thấy một bục đá cao, một thiếu niên đang trượt ván.
Mỗi lần cậu trượt theo bục đá, làm động tác Downhill* xong, đám đông cũng theo đó mà bùng nổ hoan hô, thật sự náo nhiệt.
Tiêu Chiến liếc mắt một cái, liền biết được thiếu niên kia là Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác dường như có sức hút bẩm sinh, luôn có thể trở thành tiêu điểm của ánh mắt mọi người.
Cậu sở hữu tất cả những phong vị đẹp đẽ nhất của một thiếu niên.
Lúc nhảy lên khỏi bục đá cao, tiếng bánh xe ván trượt khiến trái tim mọi người rung lên, vầng trán đẫm mồ hôi, ánh mắt sáng lấp lánh, toàn thân đầy sức sống, phong trần như gió.
- Anh có muốn đến xem chút không ạ?
Cô gái chủ tịch hội học sinh hưng phấn giới thiệu với anh:
- Đó là hoạt động biểu diễn tài năng của câu lạc bộ Skate, hai tuần một lần đấy ạ.
Tiêu Chiến không đáp, anh chợt nhớ đến chiếc ván trượt mà Vương Nhất Bác đặt ở phòng khách nhà cậu, trên mặt ván in hoạ tiết sư tử gầm.
- Anh có muốn xem không ạ? Câu lạc bộ Skate của trường chúng em rất chất lượng đấy ạ.
Giọng của cô gái nhẹ đi rất nhiều, có lẽ vì cảm thấy mình hơi bỗ bã, bèn thận trọng hơn mà thăm dò ý anh.
Tiêu Chiến nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng mỉm cười với cô:
- Ừm, tôi cũng cảm thấy hứng thú.
Chúng ta qua đó một chút đi.
– Anh thong thả bước, như thuận miệng mà nói.
– Nghe nói những vận động viên trượt ván đều rất có lực hấp dẫn.
Cô gái kia nghe vậy, liền cao hứng kích động nói với anh:
- Đúng vậy, anh cũng thấy vậy phải không? Sinh viên của câu lạc bộ Skate đều siêu đẹp trai, siêu ngầu.
Lúc trước tôi còn từng nhìn thấy đội trưởng của bọn họ trượt ván từ trên một sườn núi cao xuống.
– Cô gái nhỏ bắt chước tư thế trượt ván.- Suýttttttt một cái liền trượt thẳng xuống, quá sức tuyệt!
Bọn họ vô thanh vô tức đã đến chỗ đám đông từ lúc nào không rõ, vóc dáng Tiêu Chiến cao ráo, có thể nhìn thấy hiện giờ người trượt là một nữ sinh tóc thắt bím, làm động tác Ollie cơ bản, trượt từ một sườn dốc thoải xuống.
Chủ tịch hội học sinh cũng nhìn thấy cô, liền giơ cao tay vẫy, gọi một tiếng: “Tư Tư!”
Nữ sinh thắt bím dùng chân phải đạp đuôi ván ngừng lại, hướng mắt nhìn về phía bọn họ, sau đó liền thay đổi hướng ván, trượt thẳng đến phía bọn họ.
- Tiêu tổng, thật xin lỗi ạ, cô ấy là bạn cùng phòng em.
Em có chút việc cần nói với cô ấy một chút.
Cô gái nhỏ nhìn Tiêu Chiến, ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi.
Tiêu Chiến cũng không nề hà gì, anh đến đây cũng không phải làm đại sự gì, cười xua tay, tự mình đi qua một bên khác.
Buổi biểu diễn kỹ năng trượt ván kết thúc, người chung quanh dần dần tản ra, sân trường trở nên trống trải hơn chút, nhìn còn có vẻ rộng ra.
Tiêu Chiến đảo mắt nhìn quanh một góc 180 độ, cố ý vô tình tìm Vương Nhất Bác, nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Còn một góc 180 độ còn lại, anh phải nheo mắt đưa tay lên chắn lại ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào người.
Trời nổi chút gió, mang theo cái ấm áp của hoàng hôn, Tiêu Chiến không nhìn rõ khung cảnh, chỉ muốn quay đầu tránh ánh nắng chói chang, lại thấy được một bóng người mơ hồ.
Người kia giẫm chân lên ván trượt, lao về phía anh, như thể đang cưỡi lên ngọn gió.
Khuôn mặt trẻ trung của thiếu niên dừng cách anh không xa, đường viền hàm sắc sảo, yết hầu lớn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sáng trong lại mạnh mẽ, đáy mát phản chiếu rõ ràng hình ảnh bản thân Tiêu Chiến.
Là sự tồn tại mà so với ý trung nhân của Tử Hà tiên tử** còn bắt mắt hơn.
Lại chỉ vì anh mà đến.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của mình, lấn át tất thảy vô số thanh âm hỗn tạp xung quanh.
- Tiêu tổng? Anh có chỗ nào muốn đến tham quan thử nữa không ạ? Chúng ta đến xem các câu lạc bộ khác nhé?- Nữ chủ tịch hội học sinh quay lại, lễ phép hỏi anh.
Vương Nhất Bác từ trước mặt Tiêu Chiến trượt qua, nhanh đến mức một ngọn gió cũng không bắt kịp.
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, như cũ ôn hoà cười nói:
- Được.
Nhưng tôi có hơi đói, có thể đưa tôi đến nhà ăn của mọi người xem trước không?
- Đương nhiên có thể ạ.
Em đưa anh đi nếm thử vài món ngon trong nhà ăn trường nhé.
Lúc nữ sinh này nói, ánh mắt Tiêu Chiến vẫn nhìn về Vương Nhất Bác.
Cậu dừng cách anh không xa, các bằng hữu trong câu lạc bộ cũng nhanh chóng tập trung bên cạnh.
Vương Nhất Bác lại lần nữa đứng giữa một đám người.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, những người khác cũng theo ánh mắt cậu tò mò nhìn về phía anh.
Tiêu Chiến bị một nhóm thiếu niên trẻ chuẩn bị bước ra đời vẫn còn mang theo ánh mắt nhiều phần non nớt đánh giá, cả người đều mất tự nhiên.
Anh có chút chật vật né tránh ánh mắt của đám đông.
Tiêu Chiến từ công ty đến thẳng đây, trên người vẫn còn mặc âu phục thẳng tắp, mái tóc được chải ngược khiến anh lộ ra vẻ khó gần.
Anh đứng cách đám người trẻ tuổi một khoảng, cũng cách Vương Nhất Bác một khoảng tương tự.
Những viên gạch lát sân bị nắng chiếu đến chói lọi, phảng phất như thức tỉnh Tiêu Chiến, rằng đây mới là khoảng cách phù hợp cần có giữa một nam nhân trưởng thành, thành thục và một thiếu niên trẻ.
- Chúng ta đi bên này ạ.
– Nữ sinh dẫn đường cho anh cười tươi như ánh mặt trời.
Tiêu Chiến gật đầu, đi theo cô.
Nhưng đi chưa được mấy bước đã bị người ngăn lại.
Vương Nhất Bác đạp lên ván trượt, trượt vòng quanh bọn họ hai vòng, mới dừng lại trước mặt chủ tịch hội học sinh.
Trên khuôn mặt vẫn không rõ biểu tình như cũ, lãnh đạm, ánh mắt yên lặng dừng trên người cô gái nhỏ, một cái liếc mắt cũng không cho Tiêu Chiến.
- Hai người định đi đâu?
Hai chữ “Hai người” bán đứng chút tâm tư của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không nhịn được nhấp miệng mỉm cười, ánh mắt Vương Nhất Bác đảo qua anh, đáy mắt như có lửa lướt qua, đốt đến trong lòng Tiêu Chiến mềm nhũn.
- Mình đưa Tiêu tổng đến cantin trường xem qua, thuận tiện để anh ấy dùng bữa.
Nữ sinh bị vẻ mặt lãnh đạm cùng giọng nói như đòi nợ của Vương Nhất Bác doạ giật thót, thanh âm trả lời vô thức thấp xuống, e dè.
Vương Nhất Bác chỉ cô gái thắt bím đang đứng phía sau nhìn tới, thong thả nói:
- Tư Tư nói cô ấy muốn đi cùng cậu.
Hai người có để ý chúng tôi cùng qua cantin ăn cơm không?
Tư Tư đứng xa xem náo nhiệt, hiện tại cạn lời: “…” Ai muốn hồi nào đâu.
Nữ sinh kia trong lúc nhất thời cũng không kịp hiểu rốt cuộc là ai muốn cùng ai ăn cơm, ngẩn ra.
Tiêu Chiến đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai cô, cười nói:
- Vậy cùng đi đi.
Tôi cùng những người trẻ các bạn ăn cơm, cũng cảm giác được mình trẻ thêm vài tuổi.
Mọi người không ngại tôi là được rồi.
Mọi người cùng làm quen với nhau cũng không phải chuyện gì không tốt.
Còn rất thú vị.
Câu nói cuối cùng, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất bác mà nói, cười như không cười nhìn chăm chú cậu.
Vương Nhất Bác chỉ đứng một bên nhìn ván trượt, không nói nữa.
Sau đó sự tình chính là một nhóm hùng hổ mười hai người kéo nhau đi đến cantin, léo nhéo, ầm ĩ mà xuất hiện trước cửa nhà ăn.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
Tiêu Chiến thật sự bội phục tính cách cường đại mị lực kia của Vương Nhất Bác.
Cậu luôn mang bộ dáng lạnh như băng, lại được chú ý yêu thích đến không ngờ.
Lúc tìm chỗ ngồi, Tiêu Chiến ngồi vào bàn trước, Vương Nhất Bác ngồi đối diện với anh.
Tiêu Chiến nhìn khay thức ăn trong tay cậu, âm thầm tấm tắc.
Chọn món rất phong phú, cái gì cũng có, cảm giác như toàn bộ những món ngon nhất trong cantin đều chọn mỗi thứ một ít.
Chỉ không nghĩ đến, Vương Nhất Bác vừa ngồi xuống liền đẩy khay thức ăn sang phía đối diện, ngay tầm tay Tiêu Chiến.
Bản thân mình chỉ giữ lại một chén lasagna thịt bò băm.
Vương Nhất Bác gật đầu với Tiêu Chiến một cái, xem như chào hỏi rồi điềm nhiên cắm cúi ăn.
Một nĩa xiên luôn nửa phần lasagna.
Những người khác vẫn chưa trở lại bàn ăn, Tiêu Chiến tự nhiên cầm lấy đũa, gắp một miếng bánh rán hành.
Có lẽ món ăn đã được làm khá lâu rồi, bánh trở nên cứng, dầu mỡ trên mặt bánh còn hơi đông lại.
Ăn được hai miếng, Tiêu Chiến liền mất khẩu vị, lặng lẽ gắp miếng bánh đặt sang bên cạnh.
Cũng may Vương Nhất Bác hiểu anh, nghĩ Tiêu Chiến ăn không hết nên chỉ lấy mỗi loại một ít.
Vương Nhất Bác ăn xong chén lasagna, nhìn đến miếng bánh rán hành Tiêu Chiến ăn dở, cũng tự nhiên gắp qua ăn tiếp.
Xung quanh không có người, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu vẫn không chịu mở miệng hỏi mình câu nào, cũng đành im lặng, giả ngu cùng cậu.
Nữ sinh dẫn đường cho anh chọn món xong trở lại, nhìn thấy trước mặt Tiêu Chiến có hai khay thức ăn, liền vui vẻ cười:
- Tiêu tổng, anh ăn được nhiều, hẳn là hợp khẩu vị?
Tiêu Chiến cười nói:
- Thật ra sức ăn của tôi không lớn.
Cantin của các bạn món ăn đa dạng, muốn thử mỗi loại một chút, nên mới tham lam như vậy.
Tiêu Chiến rất hiểu cách ứng xử, trường hợp này quá đơn giản.
Đối với những thiếu niên trẻ mà nói, nhìn thấy một người còn trẻ đã sở hữu dáng vẻ thành công như Tiêu Chiến, không những bề ngoài đẹp đẽ mà tính cách còn ôn hoà, sẽ mang đến cảm giác thích thú, ngưỡng mộ.
Bọn họ tự nhiên yêu thích không khí ở cùng với anh.
Vương Nhất Bác trong miệng vừa vẫn còn nhai miếng bánh Tiêu Chiến ăn dở, vừa phải thừa nhận Tiêu Chiến vừa đẹp đẽ lại vừa có mị lực.
Những món Vương Nhất Bác chọn cho anh, Tiêu Chiến đều ăn.
Anh thích nhất món sườn heo chua ngọt, bên trong còn có một miếng dứa- loại quả Vương Nhất Bác thích ăn.
Tiêu Chiến liền thừa dịp mọi người không chú ý, lén gắp thả vào chén Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đã sớm ăn xong từ trước, cậu cúi đầu chơi di động, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn một cái thì sẽ giúp Tiêu Chiến ăn hết những thứ anh bỏ ra.
Ăn xong lại tiếp tục cúi đầu chơi game.
Người chung quanh chứng kiến toàn bộ quá trình này: “….” Như vậy cũng được luôn hả?
Nam sinh ngồi kế Vương Nhất Bác dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu, thắc mắc muốn hỏi lại không biết phải hỏi thế nào.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu ta, lại cúi đầu chơi điện thoại.
Rời khỏi cantin, mọi người cũng giải tán.
Cô gái chủ tịch hội học sinh đề nghị tiễn anh ra cổng trường, Tiêu Chiến liền từ chối.
Anh bảo cô cứ đi với bạn bè.
Hai người chào hỏi qua xong, Tiêu Chiến liền thẳng hướng con đường nhỏ mà đi.
Lúc đầu còn nghe loáng thoáng thanh âm ồn ào nhốn nháo của mười mấy thiếu niên đằng sau, sau khi đi một đoạn, cây cối hai bên dần dày lên, ánh đèn đường ẩn hiện, những giọng nói xa dần, thay vào đó là âm thanh râm ran của đám côn trùng.
Tiêu Chiến không vội về, anh tuỳ tiện chọn một con đường nhỏ, lang thang dạo bước.
Đi được một đoạn, phía sau anh có tiếng bánh xe lăn nhẹ, không xa không gần, cách anh một khoảng cố định tầm mười bước chân.
- Vì sao không đuổi tới mà cứ ở sau vậy?
Tiêu Chiến nín cười quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Buổi tối 7 giờ không tính là muộn, trên đường có không ít đôi tình nhân, vợ chồng vừa cơm nước xong, nắm tay nhau tản bộ, còn có vài người chạy bộ thể dục đêm xuôi ngược hai bên đường.
Nhiều người như vậy, Vương Nhất Bác lại vẫn đội mũ lưỡi trai đen kéo thấp, không khác nào một thằng ất ơ cuồng theo dõi.
- Bạn học Tiểu Vương, em làm vậy dọa tôi sợ đấy.
Tiêu Chiến cười, vươn tay tháo mũ trên đầu cậu xuống, đội lên đầu mình.
Vương Nhất Bác giúp anh chỉnh lại vành nón, thuận tay mơn trớn đuôi tóc anh, lòng bàn tay ngừng sau gáy Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bất giác hô hấp gấp lên, tay Vương Nhất Bác rất lớn, còn có chút thô ráp, ma sát với cổ anh khiến da cổ một trận tê dại.Vương Nhất Bác đứng trên ván trượt, cao hơn Tiêu Chiến một chút, lại ở khoảng cách gần, buộc anh phải ngẩng đầu nhìn cậu.
Vương Nhất Bác ghé trán chạm vào vành nón anh, thấp giọng hỏi:
- Sao còn chưa về?
Tiêu Chiến ngẩn người không kịp phản ứng.
Đôi mắt Vương Nhất Bác đen láy lại sáng rõ, Tiêu Chiến lúng túng, hô hấp rối mấy nhịp.
Anh đẩy Vương Nhất Bác một cái, bản thân cũng lùi một bước, mới trấn tĩnh bày ra vẻ trêu đùa:
- Bạn học Tiểu Vương ở trường học cũng phóng túng như vậy à?
- … Hửm?
- Đều trắng trợn tán tỉnh người khác như vậy?
Vương Nhất Bác lắc đầu:
- Anh là người duy nhất.
Tiêu Chiến còn chưa kịp vỗ tay vì lời lãng mạn đột ngột kia, đã lại nghe cậu hỏi:
- Sao anh còn chưa đi về?
- Trong lòng bạn học Tiểu Vương chẳng lẽ còn không rõ ràng tại sao ư?
Tiêu Chiến khoé miệng ngậm cười nhìn cậu, khoé mắt đầu mày đều là ý cười không che giấu.
Vương Nhất Bác không nói lời nào, lẳng lặng chăm chú nhìn Tiêu Chiến từng chút một.
Nhìn mu bàn tay anh chạm vào tay mình, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh tránh dưới vành mũ lưỡi trai kia, sóng mắt lưu chuyển, lại nhìn đến nốt ruồi nhỏ dưới cánh môi, nốt chu sa hoá bạch nguyệt quang, rạng rỡ chiếu sáng cậu đến mê mải.
- Đồ ngốc nhà em, tôi đang đợi em.
Tiêu Chiến cười rộ, ngón út vòng một vòng, ngoặc lấy thắt lưng của cậu.
Vô cùng xinh đẹp.
Vương Nhất Bác nghĩ, sao có thể có người đẹp đến như vậy?
Tiêu Chiến nghiễm nhiên đi theo Vương Nhất Bác, vui vẻ nửa ngày nhìn cậu xách ván trượt trên tay, đi bộ cùng với mình.
Cả ngày hôm nay anh đã dạo quanh trường đại học, nhưng Vương Nhất Bác đi cùng, anh liền nguyện ý rảo bước thêm một lần nữa.
Hai người từ con đường nhỏ trước trường đại học đi ngang qua một giáo đường nhỏ, lại đi đến một công viên lộ thiên.
Trên bãi cỏ rất nhiều người ngồi, bậc thang cũng có không ít.
Tiêu Chiến bước sang tay trái Vương Nhất Bác, cách nhau một gang tay.
Cánh tay hai người duỗi thẳng, tuỳ ý đánh tay ở giữa.
Mu bàn tay Vương Nhất Bác đụng vào Tiêu Chiến, anh liền giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn cậu, lại nhịn không được câu khoé miệng lên.
Đi mệt rồi, bọn họ liền tìm một vị trí ngược sáng trên bậc thang công viên ngồi nghỉ.
Bậc thang tam cấp đối diện có một đôi tình nhân tựa đầu tâm sự, thân thể tách biệt nhưng bóng của bọn họ đã sớm đan hoà vào nhau.
Đêm nay thời tiết rất tuyệt, trăng tròn đầy, treo trên trời cao rạng rỡ, lộng lẫy, ánh trăng vừa vặn trải lên đôi tình nhân kia, Tiêu Chiến nhìn khung cảnh này, cảm thấy vô cùng diễm lệ, giống như hai người bọn họ được bao bọc trong thể giới của mình, những gì xung quanh trong nháy mắt hoá thành hư không, chỉ có hai người kia là chân thật tồn tại.
Phảng phất cảm giác, vô luận tương lai về sau ra sao, bọn họ đều sẽ yêu nhau.
Tình yêu say đắm như vậy, làm gì có tâm tư dư thừa lo lắng chuyện ngày sau?
Tiêu Chiến lặng lẽ chụp lại khung cảnh đẹp đẽ kia, Vương Nhất Bác một hai đòi anh phải cho cậu xem.
Kết quả thò đầu sang đụng trúng phần đinh kim loại trên mũ lưỡi trai Tiêu Chiến đang đội, trán Vương Nhất Bác đỏ lên một vết nhỏ.
Tiêu Chiến cười lớn, xoa xoa trán cậu:
- Ai da, đụng choáng váng bạn nhỏ rồi phải làm sao?
- Đụng choáng váng liền bắt anh chịu trách nhiệm.
Vương Nhất Bác gần đây nói chuyện trắng trợn hơn nhiều.
Cho dù nghe nhiều lần vẫn khiến Tiêu Chiến trở tay không kịp.
Tiêu Chiến ngồi thẳng trở lại, nhìn Vương Nhất Bác đặt chân lên ván trượt di qua đẩy lại, đột nhiên nhớ ra:
- Nghe nói tiệc tối kỷ niệm Thành lập trường và Tất niên, mỗi câu lạc bộ đều phải biểu diễn tiết mục.
Bên bọn em muốn biểu diễn gì?
Anh nói lảng sang chuyện khác, Vương Nhất Bác trong lòng hiểu rõ, nhưng khuôn mặt cậu khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu tình, mà cậu cũng không nhìn rõ mặt Tiêu Chiến.
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn chấp nhất nhìn chằm chằm anh một lát mới cúi đầu, đáp:
- Trên sân khấu rất khó làm các động tác trượt ván cho mọi người xem.
Câu lạc bộ tôi trước nay không tham gia tiết mục.
Nói rồi lại hỏi:
- Anh đến trường tôi, sao lại không nói trước với tôi?
- Muốn cho em kinh hỉ á.
Tiêu Chiến híp mắt cười, nhẹ nhàng huých bả vai Vương Nhất Bác:
- Em không giận chứ?
- Ừm.
- Giận rồi?
- Một chút.
– Vương Nhất Bác thành thật gật đầu.
– Tôi chỉ là muốn tự mình đưa anh đến tham quan trường.
Tôi muốn giới thiệu anh làm quen với bạn bè mình.
Tiêu Chiến không đáp, duỗi tay muốn nắm lấy cổ tay cậu, nhưng cổ tay lớn, anh đành đổi thành len tay mình vào lòng bàn tay cậu, lắc nhẹ mấy cái.
Vương Nhất Bác trở tay, lòng bàn tay to lập tức ôm trọn bàn tay Tiêu Chiến
Hai người càng ngồi càng gần, Tiêu Chiến láng máng nghe âm thanh trò chuyện, cười đùa của mọi người trong công viên, cánh tay lọt thỏm trong người Vương Nhất Bác, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu, giống như một chiếc áo bông ấm áp che chở anh.
Cảm giác mơ hồ hoảng loạn ban đầu dần lắng xuống, trong lòng cũng dần dâng lên một chút tận hưởng, hưng phấn.
Gió đêm cuối thu vốn đã lạnh, Tiêu Chiến còn đang ăn mặc phong phanh, đầu ngón tay lạnh buốt, Vương Nhất Bác nắm lấy, cẩn thận che lại.
Tiêu Chiến để yên tay mình trong tay Vương Nhất Bác không muốn tránh, đầu gối của anh lặng lẽ chạm vào đầu gối cậu.
Vương Nhất Bác cảm giác được mà chạm lại, Tiêu Chiến thích thú cười thành tiếng.
Vương Nhất Bác vòng tay qua ôm lấy bả vai anh.
Tiêu Chiến nửa dựa vào Vương Nhất Bác, trong lồng ngực cậu mà ngẩng đầu nhìn góc mặt dưới của cậu.
Ngắm gương mặt anh tú, ngắm ánh mắt hiện rõ vẻ khí khái, ngắm ánh trăng sáng động lòng người hắt lên một nửa gương mặt cậu.
Tiêu Chiến đột nhiên hỏi:
- Em biết tôi hôm nay ở sân trường nhìn thấy em, thời điểm ánh mắt đầu tiên, đã nghĩ cái gì không?
- Không.
Cái gì? – Vương Nhất Bác hiện tại tâm tư đều chỉ đặt vào sưởi ấm cho anh.
- Tôi đã nghĩ… - Tiêu Chiến ngồi nhổm dậy, nhìn đôi mắt phản chiếu ánh trăng rực rỡ của cậu, đưa tay tháo mũ xuống, ở gần sát trước đôi môi hơi lạnh của Vương Nhất Bác, thấp giọng nói.
– Hoá ra tuổi 20 của tôi đều lạc ở chỗ em.
Tuy Tiêu Chiến thường trêu chọc Vương Nhất Bác hay nói mấy lời tình cảm lãng mạn.
Nhưng nghe anh nói những lời kia xong, Vương Nhất Bác mới bỗng nhiên phát giác, hoá ra cái cậu không am hiểu nhất chính là nói.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, lời nói đến bên miệng lại đều bị nuốt trở vào.
Vương Nhất Bác chỉ có thể ôm Tiêu Chiến, hôn anh bằng cả trái tim của mình.
Cậu muốn đem Tiêu Chiến hôn thật sâu, nói cho anh biết, tuổi 20 của cậu liền ở nơi này, chỗ nào cũng đều không đi nữa.
Ánh trăng tuy rằng thường xuyên tâm tình bất định, tròn khuyết không rõ, nhưng thật may vì ánh trăng ấy sẽ ôn nhu thiện lương, càng sẽ không thiên vị.
Ánh trăng sẽ ẩn mình trong đêm đen, lặng lẽ trải bóng từng đôi tình nhân muốn đến gần nhau mà còn e ngại không dám, sau đó làm đôi bóng của bọn họ hoà quyện cùng nhau.
- ---------
(*) Downhill: Phương thức đơn giản nhất mà có thể đem đến niềm vui với skateboard.
Người ta trượt, từ 1 cái “núi” nhỏ xuống, như cái tên đã nói lên.
” Downhill” còn là tên gọi cho 1 thể loại thi skateboard cổ điển mà người ta phải trượt trên 1 quãng đường dập dềnh.
(**) Tử Hà tiên tử: là một nhân vật trong Đại thoại Tây Du.
Tử Hà tiên tử là bấc đèn sắp cạn kiệt nơi Phật tọa.
Để có thể tiếp tục duy trì sinh mệnh, cô phải hạ trần tìm được người thắp đèn là Tôn Ngộ Không.
500 năm trước, Tôn Ngộ Không bị Quan Âm trừng phạt vì để Ngưu Ma Vương ăn thịt Đường Tăng và đánh cắp Nguyệt Quang Bảo Hợp.
500 năm sau, hậu thân của Tôn Ngộ Không là Chí Tôn Bảo, con trai của chủ cửa hàng mì.
Sau khi gặp Tử Hà tiên tử, Chí Tôn Bảo rơi vào lưới tình.
Anh cùng cô xuyên không 3 kiếp và trải qua vô số kiếp nạn để tìm cách thắp đèn cứu Tử Hà..