Bước vào mùa hè, phòng làm việc “Quang ảnh” của Tiêu Chiến cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.
Phòng làm việc không lớn, ba bốn người làm thành một đội thiết kế, Trần Hựu Vấn và một trợ lý khác ở bên ngoài tìm kiếm đối tác, ký hợp đồng.
Dựa vào danh tiếng “tu nghiệp tại nước ngoài” của Tiêu Chiến, bọn họ nhận được không ít hợp đồng thiết kế logo lớn nhỏ, thỉnh thoảng một hai hợp đồng với khoản tiền lớn cũng đủ để mọi người trong phòng làm việc bận rộn hồi lâu.
Lúc rảnh rỗi, Tiêu Chiến còn tham gia một khoá học nhiếp ảnh ngắn ngày, nhặt nhạnh những kỹ năng còn sót lại trong quá khứ.
Anh nghĩ, biết đâu một ngày nào đó mình có thể kiếm thêm bằng chút kỹ năng này.
Hiện tại, Tiêu Chiến không muốn để cho bản thân có một phút giây nhàn rỗi nào.
Buổi tối, anh trở về nhà với Vương Nhất Bác.
Nhưng sau bữa tối, bọn họ liền mỗi người ôm một cái bàn, chong đèn chiến đấu hăng hái.
Vương Nhất Bác vội vàng làm luận văn, Tiêu- làm công- Chiến gấp rút hoàn thiện bản thảo.
Hai người cuối ngày cũng chỉ có thể mệt mỏi mà ôm nhau ngủ, chẳng còn hơi sức lăn giường.
Đôi khi, trong lúc Tiêu Chiến mệt mỏi vùi mặt vào lồng ngực Vương Nhất Bác, cậu sẽ trêu chọc anh vài câu:
- Đại thiếu gia sa cơ cùng với sinh viên nghèo, sinh hoạt khổ sở nhỉ.
May mà, bọn họ đều thấy vui vẻ với cuộc sống bận rộn của hiện tại.
Bởi vì mặc kệ có bận rộn như thế nào cũng đều là vì bản thân mà bận rộn.
Ngẫu nhiên mệt mỏi nhấc đầu lên, nhìn thấy người kia ở đối diện cũng đang vò đầu bứt tai làm việc, liền sẽ có một cảm giác hạnh phúc khó hiểu, nhịn không được mà cười thành tiếng.
Giữa hạ, Tiêu Chiến tìm được một căn hộ một phòng ngủ, địa điểm ở ngay giữa trường đại học của Vương Nhất Bác và studio Quang Ảnh của anh, liền kéo cậu đi xem phòng.
Hôm đó xem phòng xong, Tiêu Chiến ngơ ngẩn nghĩ rất lung, anh bị hấp dẫn bởi căn hộ nhỏ đó.
Vương Nhất Bác cũng không nói gì, lái xe chở anh đi dạo một vòng đón gió.
Sau khi cùng Tiêu Chiến ngồi xổm ven đường ăn lẩu cốc, mới lau miệng, rút từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt anh, cười nói:
- Đều giao cho anh.
Sau này, em không còn cách nào khác là phải bám lấy anh rồi.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhìn đường quai hàm nam tính của cậu, còn nhìn đến đôi môi hơi nhếch lên cao ngạo, trên mặt vẫn nhìn ra được hai má sữa.
Anh đột nhiên đứng lên, ôm lấy mặt Vương Nhất Bác:
- Hiện giờ anh còn phải trông cậy vào Tiểu Vương tổng che chở…
Ngày cuối năm hôm ấy rời nhà đến nay, Tiêu Long không hề hỏi đến sinh hoạt của Tiêu Chiến.
Lâm Uyển Oánh một vài lần cố tỏ ra ngẫu nhiên mà hẹn gặp, đều bị Tiêu Chiến cự tuyệt.
Cũng may công việc lúc còn ở trong tập đoàn có các hợp đồng dưới tên Tiêu Chiến, cho nên sau khi kết toán, anh nhận được thù lao chuyển vào tài khoản không ít.
Nhưng sự nghiệp cá nhân vừa mới gây dựng, tiền trang trải so với tiền kiếm được cũng một chín một mười.
Hiện giờ, hai người cùng nhau sinh hoạt, cuộc sống cũng không đến mức không thoải mái.
Vương Nhất Bác cũng có thu nhập của riêng mình, tiền từ các giải đấu nhỏ lẻ, tiền làm thêm tại quán bar đủ để trang trải.
Tiêu Chiến chưa từng nghe cậu nhắc đến gia cảnh của bản thân hay người thân trong gia đình.
Nhưng cậu không nói, Tiêu Chiến cũng sẽ không hỏi.
Như hiện tại đã rất tốt rồi.
- Nếu anh muốn, em cũng có thể che chở anh cả đời.
Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến đội mũ bảo hiểm lên, lại đưa anh xé gió chạy xuyên qua bóng đêm.
Cuối tháng, Tiêu Chiến cùng mọi người hoàn thành xong đơn hàng lớn cuối cùng trong quý này.
Thu nhập không tệ, điều kiện hoạt động của studio ngày càng tốt.
Tiêu Chiến dự định sang năm sẽ mở rộng tuyển thêm thực tập sinh phụ việc.
Trần Hựu Vấn gần đây cũng vì công việc thuận lợi mà trở nên hào phóng.
Thứ sáu lúc tan tầm, hắn mời mọi người ăn cơm.
Cả phòng làm việc chia nhau ngồi ba xe.
Tiêu Chiến ngồi xe Trần Hựu Vấn, ghế sau còn có hai nữ nhân viên.
Mọi người thường ngày cùng nhau làm việc, cũng không có gì quá câu nệ, ở trên xe cùng nhau vui vẻ trò chuyện.
Tiêu Chiến đã sớm thuê căn hộ mà anh và Nhất Bác ngắm được trước đó.
Nhưng vì anh luôn muốn tự mình phụ trách mua sắm và xếp đặt nội thất trong nhà, cho nên mãi hôm qua mới kết thúc quá trình lựa chọn và mua sắm.
Hiện tại còn đang bận hẹn nhà cung cấp thời gian giao tới, mệt đến một câu cũng không muốn nói.
Cô gái ngồi dựa cửa sau xe nhìn Tiêu Chiến một lúc, cười trêu anh:
- Không phải chứ, anh đang báo cáo lịch trình cho đối tượng của anh à?
Mỗi người một câu góp vào suy đoán, nháo thành một đoàn.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng xong việc, thở ra một hơi, mệt mỏi ngẩng đầu, thanh âm kéo dài:
- Ai da… Mấy người mỗi ngày rảnh rỗi suy nghĩ việc tào lao là giỏi.
Bọn tôi không rảnh cả ngày đều nhắn tin WeChat đâu.
Nhân viên trong phòng làm việc đều biết Vương Nhất Bác, bởi vì có một lần Tiêu Chiến tiếp khách đến muộn, Vương Nhất Bác lái moto đến đón anh, bị mấy nữ nhân viên đang chuẩn bị về nhìn thấy.
Ngày hôm sau râm ran truyền khắp trong văn phòng, mô tả lại cảnh Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm, chống chân giữ moto, dáng vẻ đẹp trai như idol.
Tiêu Chiến nghe xong cười nửa ngày mới gật đầu thừa nhận.
Sau hôm đó, Vương Nhất Bác thẳng thừng bỏ qua chuyện ngại ngùng, trực tiếp thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai người ở trước mặt người khác tuy là chưa khi nào làm ra hành động gì quá mức, nhưng ai cũng đều thấy rằng, quan hệ của bọn họ tốt đến mức nhìn nhau thôi cũng ngọt như đường mật.
Tiêu Chiến nói không phải đang nhắn tin với Vương Nhất Bác, mọi người chẳng ai thèm tin, nhưng cũng không tiếp tục trêu anh nữa.
Bắt đầu thảo luận đến một người bạn đại học khác chuẩn bị kết hôn.
Đối với chuyện kết hôn, mọi người không quá ngạc nhiên, chỉ bất ngờ vì nữ sinh kia mới tốt nghiệp chưa tới hai năm mà đã có đủ dũng khí kết hôn.
Tiêu Chiến cất điện thoại, nghe mọi người bàn tán, không nhịn được người một chút.
Nữ nhân viên khởi xướng đề tài này vừa vặn nhìn thấy, hỏi anh cười cái gì, Tiêu Chiến lắc đầu nói:
- Nếu là tôi thì tôi cũng không dám kết hôn sớm như vậy đâu.
Nhưng mà không có cách nào, một khi gặp được người mình yêu, cô cũng sẽ thường xuyên mong muốn cùng người ta kết hôn thôi.
Tình nguyện vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Chuyện này không có biện pháp, là yêu thôi.
Ba người trong xe bất thần im lặng, nghe xong cũng không biết làm sao tiếp lời anh.
Tiêu Chiến cũng chỉ là tuỳ ý nói ra một câu, thế mà nói xong bản thân cũng ngây ngẩn.
Trần Hựu Vấn nhìn kính chiếu hậu, cười phá vỡ không khí:
- Tổ chức hôn lễ nghe nói là việc vô cùng vất vả ha.
Có gan chịu đựng cực khổ thì đều là dũng sĩ cả.
- Trần tổng thật đúng là chuyên gia tóm tắt và tổng kết lại lời của Tiêu tổng nói.
- Mấy cô còn không hiểu giao tình lâu năm của tôi và Tiêu tổng các cô à?- Trần Hựu Vấn duỗi tay vỗ bả vai Tiêu Chiến, hỏi lại anh.
– Đúng không?
Tiêu Chiến vỗ rớt tay hắn, cười nói:
- Mọi người nói hết rồi, tôi còn nói gì được nữa.
Trần Hựu Vấn vẫn nói tiếp:
- Tôi chính là người đầu tiên trong đám bạn học biết được tin Tiêu Chiến của mấy cô trở về nước đó.
Nếu không phải do tôi lôi kéo Tiêu tổng tách ra tự gây dựng sự nghiệp, mấy cô còn lâu mới tìm được cấp trên tuyệt vời như vậỵ.
Điện thoại Tiêu Chiến rung lên, Vương Nhất Bác nhắn tin đến, bảo rằng cậu cả tuần này phải làm ở quán bar, hẹn Tiêu Chiến tuần sau có ngày nghỉ sẽ chuyển nhà.
Tiêu Chiến mỉm cười, gửi lại một sticker thỏ gật đầu.
Studio hẹn nhau ăn cơm cũng chỉ đơn giản là ăn ở một quán ăn phổ thông.
Bởi vì hầu hết nhân viên là nữ nên cũng quyết định không uống rượu.
Một bữa cơm đơn giản ăn xong, bọn họ lại như cũ trở về.
Đưa hai nữ nhân viên về nhà xong, trên xe chỉ còn lại Trần Hựu Vấn và Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến soát di dộng một lúc liền nhắm mắt nghỉ một lúc.
Mấy hôm nay công việc bề bộn, nhiều mệt mỏi.
Trần Hựu Vấn quay sang, bảo gần đây có quán bar rất có tiếng, muốn đến thử.
Tiêu Chiến mơ hồ ậm ừ, xem như đáp ứng.
Đến nơi rồi, vừa mở mắt nhìn, Tiêu Chiến liền cười khẽ.
Trần Hựu Vấn khó hiểu nhìn anh, hỏi:
- Sao vậy?
Bảng đèn Summer vẫn như cũ lập loè mờ ảo.
Tiêu Chiến nhìn qua cánh cổng đen đóng kín, không trả lời.
Trần Hựu Vấn cũng nhìn theo:
- Cậu đến đây rồi à?
Tiêu Chiến bước tới, mở cửa đi vào.
Trần Hựu Vấn theo sau sửng sốt một chút, liền cười theo vào.
Có lẽ đã lâu rồi không đến Summer, ánh đèn bên trong rực rỡ khiến Tiêu Chiến có chút choáng.
Trên sân khấu, một ca sĩ ôm đàn ghi ta, dàn nhạc ăn ý chơi một bản ballad phối khí mới lạ, giọng hát trầm ấm như say lòng người.
Trần Hựu Vấn theo Tiêu Chiến đi đến trước quầy bar mới phát hiện bartender ở đây là Vương Nhất Bác.
Một chốc sững sờ tại chỗ, cũng không biết nên nói gì.
Hắn nhìn Tiêu Chiến tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cao trước mặt Vương Nhất Bác, ngậm cười mà nói với cậu:
- Một ly “Minh bạch”.
Vương Nhất Bác lau chiếc ly Cordial(1), ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến một cái, lại nhìn sang Trần Hựu Vấn, nhấp môi gật đầu xem như chào hỏi qua.
Cậu nhìn Tiêu Chiến nói:
Hôm nay đừng uống Minh bạch.
Anh dùng một ly Whiskey nhỏ là đủ rồi.
- Ỏ? Vương Nhất Bác em còn dám quản anh? – Tiêu Chiến giả vờ gõ bàn tức giận.
Trần Hựu Vấn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.
Lúc này hắn mới chú ý đến, tóc Vương Nhất Bác để hơi dài, hiện giờ vuốt sáp chải một cách tuỳ ý, bên tai đeo khuyên bạc, vô cùng có khí chất của một công tử lãnh soái.
Tuy rằng người đứng ở quầy bar, ánh mắt lại tản mạn tuỳ hứng, cả người lộ ra một cỗ ngông cuồng.
Trần Hựu Vấn cười nói với Vương Nhất Bác:
- Vậy cậu cũng tuỳ ý pha cho tôi một ly nhé.
Vương Nhất Bác gật gật đầu.
Nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác xoay người đi lấy rượu, Trần Hựu Vấn huých khẽ tay Tiêu Chiến, cười nói:
- Tôi còn thắc mắc ban nãy cậu cười cái gì.
Hoá là là tình nhân nhỏ của cậu làm ở đây.
Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào, để mặc Trần Hựu Vấn tự nói tự cười, anh chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn quầy bar.
Trần Hựu Vấn được phục vụ một ly Blue Margarita (2).
Tiêu Chiến thật sự chỉ được cậu đưa đến một ly Whiskey bỏ thêm khối đá tạo hình cầu.
Quán bar Summer khá đông so với mặt bằng chung, thế nhưng ban nhạc được mời đến lại thường hát những bản ballad giai điệu trầm lắng, bầu không khí trong quán vì thế mà thường yên tĩnh lại ái muội.
Vương Nhất Bác đi đến đầu kia quầy bar, pha đồ uống cho những người khách khác để phục vụ mang đi.
Tiêu Chiến nằm dài trên bàn, nghiêng mặt qua nhìn Vương Nhất Bác luôn tay rót rượu.
Trần Hựu Vấn gõ bàn, Tiêu Chiến nhìn sang, hắn hỏi:
- Vương Nhất Bác không phải là sinh viên à?
Tiêu Chiến thản nhiên đáp:
- Ừ, thì sao?
Trần Hựu Vấn lúc này mới nhận ra câu hỏi này của mình có bao nhiêu lỗ mãng.
Hắn không có tư cách gì để tìm hiểu về sinh hoạt của Vương Nhất Bác, cũng không có tư cách đưa ra bất luận ý kiến gì.
Câu hỏi của hắn có vẻ “dài tay”.
Trần Hựu Vấn nhấp một ngụm rượu, mỉm cười, vỗ vai Tiêu Chiến, nói đùa:
- Bạn trai cậu đẹp trai như vậy, hẳn là không ít người trong quán bar này có ý với cậu ta nhỉ.
- Cậu thấy có khả năng cạnh tranh với tôi không? – Tiêu Chiến nhìn Trần Hựu Vấn, lấy ly rượu của hắn đẩy sang một bên.
– Cậu uống nhiều rồi đấy.
Sau này đi với khách hàng vẫn là nên uống ít đi.
Trần Hựu Vấn vỗ vỗ mặt mình, nghĩ không ra bản thân vì cái gì lại lỡ lời nhiều như vậy.
Nhưng cũng không uống tiếp nữa, hắn tự giác lấy điện thoại di động ra, gọi một người lái xe thuê, hỏi Tiêu Chiến có muốn cùng về không.
Tiêu Chiến lắc đầu:
- Tôi chờ cậu ấy tan tầm.
Vương Nhất Bác pha xong một vòng cocktail được yêu cầu xong quay lại, không thấy Trần Hựu Vấn, chỉ thấy Tiêu Chiến ghé vào mặt bàn ngủ, hộp kính sát tròng đặt một bên.
Vương Nhất Bác lặng lẽ dựa vào ánh đèn vàng trên đỉnh đầu ngắm anh một lát, lấy từ dưới quầy ra một thanh socola đen đặt vào tay anh, rồi lại quay lại làm việc.
Tiêu Chiến tỉnh lại, ngồi ngẩn ra một lát mới định hình được mình đang ở đâu.
Vương Nhất Bác đã xong việc, thay lại áo phông, đội mũ lưỡi trai, đeo balo trắng đứng trước mặt anh.
- Đi thôi.
Vương Nhất Bác siết chặt lòng bàn tay Tiêu Chiến.
Trời đã nửa đêm, đây là thời điểm nhộn nhịp nhất trong quán bar, ca sĩ trên sân khấu đã được thay thế bằng một nữ ca sĩ có chất giọng khàn đặc trưng của các ca khúc nhạc Rock.
Quầy bar đổi ca, một bartender đứng tuổi, đầu hơi hói đang điều chế rượu.
Tiêu Chiến không nhúc nhích, len lén chỉ đến bartender kia, nhìn Vương Nhất Bác:
- Người đó đẹp trai còn không bằng một nửa em luôn!
Những lời này thanh âm không lớn, nhưng xung quanh vẫn có vài người nhìn lại.
Vương Nhất Bác biểu tình bình tĩnh, tựa hồ đã sớm quen với kiểu khen trắng trợn của Tiêu Chiến, chỉ đơn giản nắm tay anh, vuốt nhẹ:
- Ừm.
Về thôi?
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, đứng lên, dựa người vào Vương Nhất Bác, chờ cậu trả tiền Whiskey cho anh.
Vương Nhất Bác đỡ anh đi về cửa sau, moto của cậu luôn đậu ở đó.
- Dám cá có nhiều gái đẹp thích em lắm nha.
Trước khi lên xe, Tiêu Chiến đột nhiên nói.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, Tiêu Chiến liền thẳng thừng nhìn lại, nói thêm một câu:
- Nam nhân cũng có.
- Đúng vậy.
Vương Nhất Bác không phủ nhận, thành thật trả lời Tiêu Chiến, đem mũ bảo hiểm đội lên, chậm rãi cài dây cho anh.
- Ha… - Thanh âm Tiêu Chiến từ dưới mũ truyền đến, có chút rầu rĩ.
- Làm sao vậy?
- Không có gì.
Anh sớm đoán được rồi.
- Ngày mai em sẽ xin nghỉ làm.
Vương Nhất Bác ngồi trên xe, nhìn Tiêu Chiến trốn trong mũ bảo hiểm, đột nhiên nói.
- Cái gì?
Tiêu Chiến cảm thấy mình cũng say đến mơ hồ như Trần Hựu Vấn rồi, cái gì cũng dám nói bậy ra, cái gì cũng nghe được, nhưng não không load được gì.
Mai nghỉ làm à? Là vì những lời anh nói xàm sao? Vương Nhất Bác không phải là người tuỳ hứng như vậy mà?
Khó có được lúc Tiêu Chiến ngồi trên moto mà không hét ầm ĩ, Vương Nhất Bác dừng xe trước tiểu khu, liền quay lại nhìn anh, Tiêu Chiến không ngủ, nhưng cả người đều là một bộ dạng gần ngủ gục đến nơi vẫn ngoan cố chống mắt lên tỉnh táo.
- Anh sao vậy?
Vương Nhất Bác đưa tay vuốt ve mặt Tiêu Chiến.
- Sao đột nhiên em lại không làm nữa?
Vương Nhất Bác mỉm cười, đỡ Tiêu Chiến xuống xe, đáp:
- Thật xin lỗi anh.
Là em quên mất.
Vốn dĩ định mấy hôm trước nói cho anh.
Tháng sau em phải tập trung huấn luyện với đội xe, sắp có giải đấu khá lớn.
Đáp án không như Tiêu Chiến nghĩ, anh đột nhiên xấu hổ, hoá ra là do anh nghĩ nhiều, đành gật đầu:
- Ò… Vương Nhất Bác, vậy em cố gắng lên.
Hai ngọn đèn đường trước tiểu khu gần đây bị hỏng khiến hoa viên tiểu khu thật âm u, nhưng đêm nay ánh trăng lại rất sáng.
Vương Nhất Bác mỉm cười, kéo anh về phía mình:
- Sao lúc say anh lại dễ thương vậy? Trước khi thi đấu, em có thể mỗi ngày đều dính bên anh.
Tiêu Chiến không nói, cả người đều đu lên Vương Nhất Bác, để mặc cậu bế mình về căn hộ.
Cuối tháng 7, Vương Nhất Bác sửa soạn hành lý, cùng đoàn xe tập trung tại thành phố B.
Mỗi ngày đúng giờ đều nhớ gửi tin nhắn cùng ảnh chụp cho Tiêu Chiến.
Phòng làm việc không có kế hoạch nghỉ hè.
Tiêu Chiến chỉ nghỉ được vài ngày giữa mấy hợp đồng, sau đó công việc lại bắt đầu lu bù.
Mỗi ngày, việc vui vẻ nhất chính là mở WeChat đọc tin và nhìn hình Vương Nhất Bác gửi.
Vừa cười vừa mắng cậu “thằng nhóc thối”, trong khi tay bận rộn bấm đổi hình Vương Nhất Bác thành hình nền, mỗi ngày đổi một cái.
Mấy hôm sau nữa, không biết là ngày mấy, Vương Nhất Bác lần đầu tiên không nhắn tin cho anh.
Tiêu Chiến đột nhiên có chút hoảng loạn, chỉ một lúc, sau đó liền nghĩ có lẽ cậu phải đi vội, tự trách bản thân quá lo được lo mất.
Thế nhưng, ngày hôm sau Vương Nhất Bác vẫn không liên lạc.
Tiêu Chiến kiên nhẫn chờ đến tối mới gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nghe máy rất nhanh:
- Bảo bảo.
Giọng cậu khàn khàn, trầm thấp, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tinh thần căng cứng của Tiêu Chiến trở nên nhẹ nhõm hơn, anh hỏi:
- Mấy hôm này em mệt không?
Vương Nhất Bác ngăn lại tiếng thở dài, do dự một lúc rồi nói với Tiêu Chiến:
- Mẹ em đang nằm viện..