Tạ Doãn vừa mở mắt, đã phát hiện mình đang ở bên bờ sông.
Cảnh đêm che mờ dày đặc, nhìn không rõ đã là canh mấy.
Tuyết lớn rơi bay phất phơ, tích trên mặt đất một tầng tuyết thật dày.
Có một người lái đò đỗ bên bờ, phía trên mái thuyền cũng đã bị tuyết phủ kín.
Trong khoang thuyền lộ ra một tia sáng yếu ớt của ánh lửa, lung lay trong bóng đêm như sắp đổ.
Có một người mặc tăng bào, trên đầu đội đấu lạp (*) đang đứng bên bờ nói chuyện với nhà thuyền.
Tạ Doãn chỉ cảm thấy thân ảnh kia vô cùng quen mắt, không tự chủ được tiến đến hai bước, nghe được rõ ràng giọng của vị hòa thượng kia.
(*): cái nón mà giang hồ hay đội á
"...!Xin thí chủ giúp đỡ, bần tăng thân có học chút võ nghệ, dọc con đường này có thể bảo hộ thuyền nhân chu toàn."
Tạ Doãn hoàn toàn bị chấn động, cước bộ càng nhanh hơn, từng bước từng bước giẫm lên nền tuyết.
Đến gần hơn mới nhìn rõ còn có người nữa, người ấy thấp hơn hòa thượng kia nửa cái đầu, một thân vẫn ngoại y xám đậm, cơ hồ tan vào màu tuyết.
Trong ngực người này tựa như ôm cái gì đó cộm ra, chắc là một vật cực kì quan trọng, cho nên ông ta mới bày ra tư thế đề phòng cực độ thế này.
Cổ họng Tạ Doãn nghẹn lại, ngăn cản hắn suýt chút nữa thốt ra một câu "Sư phụ".
Không thể nào.
Đồng Minh đại sư và lão thái giám, tại sao lại ở chỗ này?
Tiếng bước chân của hắn đã kinh động đến Đồng Minh và người lái thuyền, bọn họ đều quay đầu nhìn hắn, duy chỉ có lão thái giám kia vẫn ôm chặt đồ vật trong ngực, sau đó rụt người lại lùi ra sau Đồng Minh đại sư, cả người đều trốn trong bóng tối.
Người lái thuyền mở miệng trước: "Vị công tử này cũng là đi cùng Đồng Minh đại sư sao?"
Tạ Doãn kinh ngạc nhìn chằm chằm Đồng Minh, nói không ra lời.
Đồng Minh ôn hòa làm Phật lễ với hắn: "Xin hỏi phải chăng thí chủ cũng muốn qua sông?"
"Con..."
Hắn còn chưa dứt lời, mành tre trên thuyền đã được xốc ra.
Một văn sĩ trung niên lộ diện, nhìn qua đã thấy vừa mệt mỏi vừa rã rời.
Nhưng lúc ông nói chuyện ngữ khí vẫn rất tao nhã.
"Nhà thuyền, vẫn chưa đi sao?"
"Vị đại sư này, thuyền của ta đã được vị khách quan kia bao hết.
Cái này...! Hiện giờ binh hoang mã loạn, ta thực sự không dám tùy ý đưa người qua sông.
Đại sư, ngài đừng trách a..."
Không đợi người lái thuyền nói hết câu, văn sĩ trong thuyền kia đã hiểu ra tình huống bên ngoài.
Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hai lần, nói: "Đại sư muốn đi về nơi nào?"
Đồng Minh thầm niệm Phật trong miệng, đáp: "Hướng đông."
Văn sĩ kia chỉ khẽ gật đầu rồi nói: "Đại sư, mời."
Ông đã mở miệng, người lái đò kia cũng không nói được gì nữa, cố giữ cho thuyền ổn định sau đó đưa tay muốn đỡ Đồng Minh đại sư.
Nhưng Đồng Minh đại sư lại phi thân lên, nhà thuyền còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra thì người đã lên thuyền.
Lão thái giám kia không khinh công được, nhưng cũng không cho nhà thuyền động vào, trên tay vẫn giữ khư khư vật nhỏ kia, hơi lảo đảo bước lên thuyền.
Người lái thuyền có chút hậm hực, cũng không đưa tay ra đỡ Tạ Doãn, vẫn nghĩ rằng hắn đi cùng với Đồng Minh, nói: "Công tử cũng mau lên đây đi, không thể trì hoãn được nữa đâu.
Một lát nữa nếu bị tuần tra giữ lại cũng không phải chuyện đùa đâu!"
Bị tuần tra giữ lại?
Tạ Doãn vẫn chưa suy nghĩ xong nhưng vẫn nhảy lên thuyền.
Thân pháp của hắn cực nhẹ, lúc đáp lên thuyền chỉ như hoa tuyết rơi xuống, vừa rồi thuyền nhỏ đã nằm vững trên sông, vậy mà khi hắn đặt chân xuống đều không lắc lư chút nào, hiển nhiên là công phu khinh công thượng thừa.
Đồng Minh chợt khựng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mặt giống như dò xét tìm kiếm, nhưng không nói gì, chỉ vén mành lên rồi cùng nhau ngồi xuống.
Trong khoang thuyền đã có ba người ngồi trong đó, tựa như là một nhà ba người.
Ngoại trừ vị văn sĩ kia, còn có một vị phu nhân cũng đã tuổi trung niên, chắc là phu nhân của ông ấy.
Chỉ thấy hai mắt bà đỏ bừng, tựa hồ vẫn còn khóc.
Còn có một tiểu nam hài chừng bảy, tám tuổi ngồi bên cạnh vị văn sĩ, thấy bọn họ tiến vào đã không nhịn được vẻ hiếu kì, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tạ Doãn.
Đứa trẻ kia có tướng mạo vô cùng tốt, mặc dù vẫn còn nét ngây thơ nhưng mi đại thanh sơn, song đồng tiễn thủy, dưới môi còn có một nốt ruồi nho nhỏ, trong nháy mắt đã hút hồn Tạ Doãn.
"Ngôn..." Tạ Doãn âm thầm chặn họng mình lại, lúc này mới nhịn được không gọi tên y.
Vị văn sĩ kia tựa như đang muốn chứng thực suy đoán của hắn, ông nhặt tay nải bên chân lên lấy ra một miếng lương khô cho đứa trẻ: "Vân nhi, ăn chút gì đi."
Tiểu Ngôn Băng Vân lắc đầu, thanh âm nhỏ nhỏ nhu thuận: "Con không đói bụng."
Vị phu nhân kia không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên khóc thút thít.
Ngôn Băng Vân nhìn bà một cái, tựa hồ có chút e sợ, cúi đầu không nói thêm lời nào nữa.
Văn sĩ kia hít một hơi, thả lương khô lại vào bao, trầm giọng nói: "Nếu như đói bụng phải nói với Phùng thúc thúc nhé."
Ngôn Băng Vân gật gật đầu, vẫn trầm mặc như cũ.
Thân thuyền khẽ lắc lư hai lần, người lái khẽ chống sào đẩy thuyền đi.
Đồng Minh chắp tay trước ngực, thi lễ với vị văn sĩ họ Phùng kia: "Đa tạ thí chủ từ bi."
Văn sĩ nói: "Đại sư không cần đa lễ.
Vừa rồi ta đã nghe thấy, đại sư thân có võ nghệ, chỗ ta chỉ có một nữ nhân và một hài tử này, tại hạ lại chỉ là một kẻ trói gà không chặt, dọc con đường này vẫn nhờ đại sư chiếu cố nhiều hơn."
Đồng Minh gật đầu: "Chuyện này là đương nhiên rồi."
Bọn họ lời còn chưa dứt, thứ trong ngực lão thái giám bỗng nhiên nhúc nhích, đột nhiên phát ra hai tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt giống như tiếng kêu của mèo bệnh, khiến cho toàn bộ người trong thuyền đều nhìn về phía lão.
Lão thái giám bị kinh sợ, càng co rúm lại, ôm chặt bọc nhỏ trong ngực.
Đồng Minh nói: "Nếu ngươi cứ thế này hài tử sẽ bị ngạt chết đấy."
Lão thái giám toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn Đồng Minh một chút, do dự hồi lâu sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nới lỏng thứ mình trong ngực, lộ ra khuôn mặt nhỏ của hài tử, ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai!
Tạ Doãn rốt cuộc cũng hiểu, hắn đã trở về mùa đông năm xảy ra loạn cố đô.
Ngôn Băng Vân một mình đi về phía nam, chắc hẳn là đại họa đã giáng xuống Ngôn thị, tính ra, hẳn là tháng giêng năm Vĩnh Bình thứ ba mươi ba.
Tiểu Tạ Doãn cuối cùng cũng được thoải mái thở lại càng khóc lớn hơn.
Lão thái giám luống cuống tay chân dỗ dành nhưng vẫn không dỗ được.
Vị phu nhân kia ban đầu còn đang bận khóc, thấy lão như vậy rốt cuộc cũng không nhìn được, nói khẽ: "Để...!để thiếp thân giúp ngài."
Lão thái giám đề phòng nhìn bà một chút, ngẫm lại dù sao cũng là một nữ tử, hẳn là sẽ không có chuyện gì, liền đưa hài tử cho bà.
Vị phu nhân kia chắc hẳn đã có hài tử, rất có kinh nghiệm, tiểu Tạ Doãn được ôm trong ngực mới nửa khắc đã được dỗ nín khóc.
Thần sắc trên mặt bà đã tốt hơn một chút, nhờ văn sĩ kia hòa lương khô với nước đảo thành bột nhão, sau đó quệt lên đầu ngón tay đút cho tiểu Tạ Doãn ăn.
Tiểu Tạ Doãn lập tức ngậm lấy đầu ngón tay của bà, mút mút theo bản năng.
Lòng vị phu nhân kia mềm nhũn, nói: "Ôi chao, vẫn chưa dứt sữa sao? Thân mẫu của nó đâu?"
Vành mắt của lão thái giám đỏ lên, không nói chuyện.
Vị phu nhân kia cũng không hỏi nữa, binh hoang mã loạn, hỏi nhiều cũng vô ích.
Thuyền nhỏ vững vàng trên dòng sông, trong khoang thuyền có một bàn trà nhỏ, dưới đáy có đốt một lồng than hồng, tất cả mọi người ngồi gần sát nhau cũng coi như ấm áp.
Vị phu nhân kia vẫn lẩm bẩm điệu hát ru đứa nhỏ ngủ.
Đêm đã khuya, không còn ai nói gì nữa, tiểu Ngôn Băng Vân nghe điệu hát ru ôn nhu kia càng nghe càng buồn ngủ, bắt đầu gật gà gật gù, không tự chủ ngã sang một bên —— không ngã lên người vị văn sĩ kia mà lại ngã vào lồng ngực Tạ Doãn.
Văn sĩ họ Phùng lập tức tạ lỗi với Tạ Doãn, Tạ Doãn chỉ khoát tay với ông, ra hiệu không cần.
Sau đó nhẹ nhàng nâng Ngôn Băng Vân lên, ôm y vào lồng ngực, để y ngủ thoải mái hơn một chút.
Y gầy quá.
Tạ Doãn cũng không rõ một hài tử bảy tuổi nên cao bao nhiêu cho nên cũng không nhìn ra Ngôn Băng Vân có được gọi là phát triển tốt hay không.
Chỉ là rất khó tưởng tượng đứa nhỏ này về sau sẽ trở thành dáng vẻ kia, vừa cao vừa gầy, khi đứng thẳng giống như một thanh trường kiếm xuất khỏi vỏ, thẳng tắp mà sắc bén.
Tạ Doãn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn văn sĩ kia mà nói: "Các hạ muốn đi Kim Lăng?"
Bầu không khí trong khoang thuyền lập tức nghiêm lại, tiếng hát phát ra từ miệng vị phu nhân kia cũng nhất thời ngừng hẳn, tất cả mọi người đều đề phòng nhìn Tạ Doãn, không biết rốt cuộc lai lịch của hắn là thế nào.
Tháng giêng năm Vĩnh Bình thứ ba mươi ba, Lương Thiệu dẫn mười hai đại thần hộ tống Duệ Vương đào thoát khỏi sự truy sát của Liêm Trinh, an thân tại Kim Lăng.
Lập tức chiếu cáo thiên hạ, khiển trách Ngụy triều vượt quyền, Đại Chiêu đã dời đô đến Kim Lăng, phàm là thần dân Đại Chiêu, đều hãy tới Kim Lăng hộ giá.
Lòng người ở Bắc đô hoang mang, Tào Trọng Côn lập tức phong tỏa toàn cảnh cảnh, sĩ tộc quan lại, nếu có ai muốn đến Kim Lăng đều giết không tha.
Hai năm kia, bất luận là đường thủy hay là đường bộ, tuyến đường từ Lạc Dương đến Kim Lăng gần như có thể nói là trải dài xương trắng máu tươi của trung nghĩa Đại Chiêu.
Tạ Doãn tùy tiện hỏi tới Kim Lăng, đúng là khiến người khác không thể không phòng.
Văn sĩ kia cẩn thận tỉ mỉ dò xét Tạ Doãn một lát, nói: "Công tử..."
Tiểu Ngôn Băng Vân tựa hồ cảm giác được cái gì đó, bất an động một cái, lông mày chau lại nhưng không tỉnh.
Tạ Doãn lập tức làm động tác "Suỵt" rồi cẩn thận nâng đầu Ngôn Băng Vân lên, sợ y đập đầu vào đầu gối hắn.
Văn sĩ này họ Phùng.
Tạ Doãn nhìn chằm chằm ông hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra đúng là có người như vậy.
Hơn hai mươi năm sau, Phùng Hằng làm Lại bộ hữu thị lang, là một vị quan chính trực thanh liêm, chỉ là quá ngoan cố, một mực muốn giữ gìn lợi ích của sĩ tộc cao môn.
Năm đó Tạ Doãn tiến hành tân chính, đưa ra đường tắt đề bạt cho hai đệ tử hàn môn (*) lên làm quan, Phùng Hằng từng thượng tấu kịch liệt phản đối.
Tạ Doãn không có cảm tình gì với lão già ấy, khi ấy đã thẳng tay chỉ điểm khiển trách ông trước triều.
(*): gia tộc nghèo, không danh giá.
Trước đó Chu Dĩ Đường cũng từng kể với hắn, Phùng Hằng là người trung nghĩa, là người đầu tiên trong sĩ tộc hưởng ứng với chiếu thư đến Kim Lăng của Lương Thiệu sau loạn cố đô; lại là một vị quân tử coi lời hứa nặng ngàn vàng, nổi danh nhất chính là chuyện năm đó ông đến phía Nam, trên đường gặp phải thủ hạ của Tào tặc, ông đã vì một lời hứa với cố nhân mà hi sinh nữ thân sinh của mình, bảo vệ hài tử của cố nhân.
Khi đó Tạ Doãn xem tấu sớ của Phùng Hằng, ngay lúc nổi nóng đã nói hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Người này hẳn là đã đọc sách thánh hiền đến loạn trí rồi, vì một cái hứa hẹn thanh danh, đến cả cốt nhục thân sinh của mình cũng bỏ được, có thể thấy là một người bất thông tình lý, mua danh bán trực.
Nhưng Ngôn Băng Vân từ trước tới giờ chưa từng nhắc tới, thì ra y chính là "con của cố nhân" kia.
Tạ Doãn cúi đầu nhìn Ngôn Băng Vân nằm trong ngực mình, đứa nhỏ này dù trong mộng cũng nhíu chặt lông mày.
Gió tuyết trên sông không ảnh hưởng đến y, máu tươi dọc trên đường Bắc đô cũng không thấm vào mu bàn chân y, y được bảo hộ an toàn ở nơi này, nhưng vẫn bị sự bất an và sợ hãi vây quanh.
Cho nên, đó là lý do ngươi muốn nhanh chóng rời khỏi Phùng gia sao?
Năm ấy, Ngôn Băng Vân chỉ mới mười bốn tuổi.
Một hài tử mười bốn tuổi, phải bị thù hận và áy náy dồn ép đến mức nào mới có thể tự tay viết xuống danh thiếp của mình rồi đưa đến Giám Sát Viện, nói y nguyện ý vứt bỏ tính danh và gia thế, từ đây làm một mật thám không ai nhận ra, mặc cho người khác thao túng?
Trong lòng Tạ Doãn bỗng dưng sụp đổ, hận không thể cứ như vậy ôm y giấu đi.
Đi đến nơi nào cũng được, tóm lại hắn sẽ che chở Ngôn Băng Vân lớn lên thật tốt, cả đời này không cần đến Kim Lăng, càng không cần về Bắc đô.
Phùng Hằng ho một tiếng, lại nói: "Xin hỏi, công tử rốt cuộc là người phương nào?"
Tạ Doãn yên lặng nhìn ông, bỗng nhiên trịnh trọng nói: "Đa tạ."
Phùng Hằng giật mình, hoàn toàn không hiểu vì sao, trong miệng phát ra mấy âm tiết không rõ, nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.
Khoang thuyền lại nhất thời tĩnh lặng trầm mặc.
Đồng Minh an vị ngồi bên cạnh Tạ Doãn, không để ý đến màn đối thoại của hắn với Phùng Hằng, hai mắt hơi nhắm lại, chắp tay trước ngực, chậm rãi gẩy gẩy phật châu trong tay.
Tạ Doãn đương nhiên hiểu rõ, ông hẳn là đang niệm kinh.
Tạ Doãn cũng không muốn quấy rầy ông, chỉ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ông, nhìn một chút, tròng mắt bất giác lại đỏ lên.
Đồng Minh đã nhận ra có gì không đúng, bỗng nhiên mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Tạ Doãn.
Tạ Doãn nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, ngại ngùng nói: "Quấy rầy đến đại sư rồi, thật xin lỗi."
Đồng Minh khẽ cau mày: "Thí chủ..."
Ông còn chưa nói xong, thân thuyền đã đột nhiên chấn động kịch liệt, giống như đụng phải thứ gì đó.
Những người mệt mỏi buồn ngủ lúc đầu đều bỗng giật mình tỉnh lại, Ngôn Băng Vân cũng đột nhiên nhảy chồm lên, giống như một con báo cảnh giác, đầu còn suýt chút nữa đụng vào cằm Tạ Doãn.
Ngoài khoang thuyền thoáng truyền đến tiếng ồn ào, lão thái giám kia bạo khởi nhảy chồm lên, gần như nhào về phía Phùng phu nhân, sắc bén nói: "Đưa ta!" Dọa đến nỗi Phùng phu nhân kêu lên một tiếng, đứa nhỏ kia đã lại nằm trong lòng lão thái giám.
Tiểu Tạ Doãn bị kinh sợ, lại lập tức khóc lớn.
Tạ Doãn ở bên cạnh, biết rõ đây là bản thân của hai mươi năm trước, vẫn cảm động đến mức ngạt thở.
Phùng Hằng vén mành lên, "Xảy ra chuyện gì?"
Nhà thuyền còn chưa kịp nói gì, bọn họ đều đã nhìn thấy.
Cách đó không xa có một chiếc thuyền, lớn gấp bội so với chiếc thuyền nhỏ này, khoang thuyền rất cao, nhân mã Tào gia đứng đầy nơi đó, bó đuốc đốt đến sáng rực, chiếu sáng một mảng sông lớn.
"Tuần tra trên sông." Nhà thuyền đơn giản đáp một câu, trong giọng nói không tự chủ được mà run rẩy.
Người trong thuyền đều giật mình, duy chỉ có tiểu Ngôn Băng Vân kịp phản ứng, y nhanh chóng thổi tắt nến trên bàn trà.
Khoang thuyền nhỏ lập tức tối om, Phùng Hằng nặng nề "Suỵt" một tiếng: "Đừng lên tiếng, đừng nhúc nhích."
Trên sông quá tối, lại có tuyết rơi.
Thuyền của bọn họ rất nhỏ, nếu như vận khí tốt thì chưa chắc đã bị tuần tra đến, cũng không nhất định sẽ bị phát hiện.
Tất cả mọi người đều chụm lại một chỗ, yên lặng chờ đợi trong bóng tối.
Tạ Doãn cảm nhận được tiểu Ngôn Băng Vân bên cạnh hắn đang không tự chủ được mà khẽ run, hắn đột nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng nói thầm vào tai y: "Tiểu Ngôn công tử."
Ngôn Băng Vân đột nhiên bị hắn gọi tên, sợ hãi nhìn hắn, đôi mắt ấy dù là trong bóng đêm cũng vẫn hiện ra tuyết quang: "Ngươi..."
Tạ Doãn làm động tác "Suỵt" với y, đưa tay tới nắm lấy bàn tay đã nắm thành quyền của y.
Tạ Doãn của lúc trưởng thành có bàn tay rất to, dễ như trở bàn tay đã nắm trọn được nắm đấm của tiểu hài tử, Ngôn Băng Vân giật mình, lại nghe thấy người xa lạ này ghé vào tai y nói khẽ: "Đừng sợ."
Không biết vì sao Ngôn Băng Vân lại có một loại tín nhiệm kì lạ với người này.
Y nhìn Tạ Doãn thật lâu, sau đó khẽ lắc đầu: "Ta không sợ."
Tạ Doãn không nói tiếp nữa, đáy lòng lại khẽ cười thầm, đúng thật là tam tuế khán lão (*).
(*): nhìn biểu hiện của một đứa trẻ mà đoán được sau này lớn lên nó thành người thế nào.
Tiếng nước cùng tiếng người ồn ào hỗn độn, dần dần càng đến gần hơn.
Bọn họ cũng không may mắn như vậy, người tuần tra rất nhanh đã phát hiện ra chiếc thuyền nhỏ này, hô lớn gọi bé lại gần về phía bọn họ.
Tạ Doãn hơi đẩy mành ra, xem xét tình hình bên ngoài, chỉ thấy trên thuyền có một loạt cung tiễn thủ, nếu như nhà có ý muốn chạy, chỉ sợ cái thuyền nhỏ này sẽ bị bắn thành cái sàng mất.
Ngôn Băng Vân cũng hé mắt ra muốn nhìn, lại bị Tạ Doãn kéo lại: "Ngươi xem náo nhiệt cái gì? Ngoan ngoãn ngồi yên đi."
Ngôn Băng Vân không phục, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy thuyền nhỏ mãnh liệt lung lay, hình như có vật nặng vừa rơi xuống đầu thuyền, sau đó liền nghe được một thanh âm như hung thần ác sát truyền tới từ ngoài khoang thuyền.
"Này, ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở trên sông này?"
Tạ Doãn vẫn lén nhìn ra bên ngoài, thấy có một quan binh đã từ trên thuyền lớn nhảy xuống, đang tra hỏi nhà đò.
Thuyền lớn cách thuyền nhỏ khoảng ba, bốn trượng, người này có thể nhảy sang, cũng xem như là có chút công phu, nhưng dựa theo động tĩnh đáp xuống thuyền thì cũng không thể tính là có công phu thượng thừa được.
Nhà thuyền bình tĩnh nhỏ giọng đáp, nói ông là ngư dân, đến đây bắt cá.
"Nói xằng bậy!" Quan binh kia quát lớn một tiếng, "Bắt cá có thể đến tận đây sao?"
Vừa nói vừa nhìn sang khoang thuyền, suýt chút nữa chạm mắt với Tạ Doãn.
Tạ Doãn lập tức lùi lại, nghe thấy tên quan binh kia lại hỏi: "Trong khoang thuyền có gì?"
Nhà đò lắp bắp trả lời: "Cá...!Đều là cá, cá tôi bắt được..."
Bọn họ lập tức nghe thấy một tiếng trọng kích, còn kèm theo tiếng kêu đau của nhà thuyền, không biết đã bị đánh một quyền từ lúc nào.
Thuyền nhỏ cũng kịch liệt lung lay, hài nhi trong ngực lão thái giám vẫn khóc, thanh âm nhỏ yếu giống như một con mèo con, lão thái giám nhanh chóng bịt miệng nó lại.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, Tạ Doãn cảm thấy thân thể nhỏ bé của Ngôn Băng Vân đã căng như dây đàn.
Y dứt ra khỏi cái nắm tay của Tạ Doãn, cẩn thận móc ra thứ gì đó từ trong thân ủng ——
Quan binh kia bỗng nhiên xốc rèm lên, lập tức bị nhiệt khí của lửa than nhào tới, hắn đã biết trong khoang thuyền này nhất định chẳng phải tôm cá gì, đang muốn lên tiếng thì cảm thấy cổ mát lạnh, một thanh chủy thủ đã đặt ở cổ họng hắn.
Tạ Doãn cười hì hì cầm lấy chủy thủ Ngôn Băng Vân vừa lấy từ trong thân ủng ra, nói khẽ: "Quan gia, thả cho bọn ta một con đường sống, được chứ?"
Quan binh kia muốn giãy ra hai lần, cả giận nói: "Ngươi!"
Một tay khác của Tạ Doãn nhanh như thiểm điện, đánh mạnh lên yếu huyệt trên ngực hắn, tiếng kêu đau của quan binh bị kẹt lại trong cổ họng, mặt hướng xuống dưới ngã lên bàn trà.
Tạ Doãn lập tức chế trụ hắn, đầu gối nhấn xuống đè nửa người lên lưng quan binh kia, khiến cho hắn không thể cử động.
Phùng phu nhân bị dọa sợ chui về phía sau, ngay cả Phùng Hằng cũng chưa hoàn hồn, không biết Tạ Doãn muốn làm gì.
Tạ Doãn thu chủy thủ lại, vẫn không quên cười với Ngôn Băng Vân một tiếng: "Tuổi còn nhỏ, ít chơi mấy thứ này thôi, không sợ đứt tay à?"
Ngôn Băng Vân sốt ruột nói: "Ngươi!"
Vừa rồi chỉ trong nháy mắt Tạ Doãn đã lấy mất chủy thủ của, nhanh đến mức y chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bàn tay tê rần, sau đó trong tay đã trống rỗng.
Đồng Minh ở bên cạnh nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, chủy thủ này có thể cho bần tăng mượn dùng một lát không?"
Tạ Doãn gật đầu, đã hiểu ý của ông.
Một tay vẫn giữa lấy quan binh, tay còn lại cầm chủy thủ lên, nhẹ nhàng cầm lưỡi đao, tay cầm đưa về phía Đồng Minh.
Đồng Minh nhận lấy chủy thủ, không nói thêm câu nào, trực tiếp vén mành đi ra.
Phùng Hằng cả kinh nói: "Đại sư đây là...?"
Tạ Doãn không đáp lời ông, đột nhiên nhảy tới kéo nhà thuyền đang rên rỉ kêu đau vào trong khoang thuyền, vừa nói xong một câu: "Mau nằm xuống ——" đã nghe được một loạt tiễn phá không bay tới, hung hăng găm vào khoang thuyền.
Cách đó không xa truyền đến tiếng đám quan binh hô to gọi nhỏ, vũ tiễn lập tức bay tới như mưa rào.
Sắc trời còn chưa sáng, bọn chúng cũng không nhắm chính xác được, nhưng loạn tiễn phát ra cùng lúc thì luôn sẽ có một, hai cây tiễn bắn trúng.
Trong khoang thuyền không lớn đến mức đủ cho tất cả mọi người nằm sấp, ai nấy đều co ro cúi người.
Nhất là lão thái giám kia, hận không thể hóa người thành một cái kén để bọc hài tử trong người lại.
Một cây tiễn đúng lúc này bắn thẳng vào khoang thuyền, không sai không lệch nhắm thẳng về phía lão.
Tạ Doãn không kịp lên tiếng cảnh báo, Thôi Vân Chưởng đã xuất thủ, đánh lên thân lão thái giám cách hai bước, lực đạo rả rích không dứt đẩy ngã lão thái giám, hài tử trong ngực cũng lập tức bay ra ngoài, sắp ngã lên lồng than nóng ——
Sau đó vũ tiến bắn đến sát thân thể lão, chuẩn xác găm vào chỗ lão vừa ngồi, đuôi tên vẫn còn đang rung.
Lão thái giám còn đang hoảng hốt kêu lên một tiếng, bỗng nhiên có đôi tay kịp thời bắt lấy, ôm đứa bé vào trong ngực mình.
Lão thái giám còn chưa hoàn hồn thở hổn hển hai cái, vũ tiễn đã ngừng lại.
Tiểu Tạ Doãn không biết mình vừa mới vượt qua một vòng sinh tử, đang nằm trong tay tiểu Ngôn Băng Vân, mặt nhỏ còn ủy khuất nhìn y.
Trong khoang thuyền an tĩnh đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi, ngay cả tên quan binh kia cũng sợ vỡ mật trước màn phóng tiễn vừa rồi, nhất thời không để ý đã không còn ai chế trụ hắn.
Tạ Doãn là người phản ứng đầu tiên, không nói hai lời xách hắn lên, một cước đá xuống dưới hồ băng lãnh.
Tên quan binh kia giống như gặp phải quỷ, mặc kệ không quan tâm nước trên sông lạnh đến đâu, nhanh chóng bơi về bờ.
Dòng nước chảy xiết, mặc dù cả hai con thuyền đều không có ai chèo nhưng khoảng cách giữa thuyền lớn và thuyền bé vẫn bị rút ngắn.
Tạ Doãn tự ý cầm mái chèo nhà thuyền đã quăng trên mạn thuyền, hung hăng chèo chống, thuyền nhỏ lập tức thuận dòng trôi đi.
Phùng Hằng thò đầu ra từ trong khoang thuyền: "Công tử, đại sư ông ấy...?"
Tạ Doãn nói: "Lát nữa ông ấy sẽ tới."
Phùng Hằng nhìn thấy bọn họ đã cách thuyền lớn rất xa, làm sao cũng không tưởng tượng được Đồng Minh làm thế nào để trở về được, chỉ có thể trân trân đứng nhìn.
Tạ Doãn liếc ông một cái liền ông đang suy nghĩ điều gì, cười nói: "Phùng công không cần quá lo lắng, đại sư là người xuất gia, người xuất gia sao có thể sát sinh được.
Ông ấy chỉ đi cắt dây cung trên thuyền thôi, ngài xem, tiễn không phải đã ngừng bắn ra rồi sao?"
Phùng Hằng hít sâu một hơi: "Đại sư, một mình ông ấy...?"
Tạ Doãn đột nhiên ngắt lời ông: "Tới rồi."
Một đạo bóng xám đột nhiên rơi xuống từ trên thuyền lớn, lập tức quỷ mị lướt qua mặt sông.
Nếu không phải nhờ bông tuyết bị thân ảnh của ông làm bay lên thì căn bản cũng không nhìn rõ cái bóng này.
Đồng Minh giống như căn bản không cần mượn lực cũng có thể cưỡi gió mà bay, mũi chân giẫm trên mặt nước, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, người đã nhảy được hơn một trượng.
Cả đời này của Phùng Hằng đừng nói là từng gặp qua, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ có một loại tuyệt kĩ như thế, miệng cũng không ngậm lại nổi.
Đồng Minh đã xuất hiện trước mắt, đặt chân xuống nhẹ như lá rụng xuống đầu thuyền, thuyền nhỏ ngay cả rung cũng không rung.
Hai tay của ông cầm chủy thủ, giao cho Tạ Doãn: "Nguyên vật hoàn trả, đa tạ thí chủ."
Tạ Doãn: "...!Lão tặc ngốc, biết ngay là người giấu làm của riêng mà."
—— Chiêu thức Đạp Tuyết Lăng Ba này ông chưa từng dạy hắn!
Đồng Minh khẽ giật mình: "Cái gì?"
Tạ Doãn nghẹn họng lại, nhận lấy chủy thủ, che giấu nói: "Không có gì.
Công phu của đại sư thật đáng ngưỡng mộ."
Đồng Minh thăm dò nhìn hắn một chút, nhưng Tạ Doãn né tránh ánh mắt của ông, vén mành lên tiến vào khoang thuyền nhỏ.
Nhà thuyền chỉ là bị đấm một quyền vào bụng, cũng không đáng lo ngại, hiện giờ đã lấy lại sức, tiếp tục ra ngoài chèo thuyền.
Đồng Minh đứng bên ngoài một hồi, thấy không có ai đuổi theo nữa mới tiến vào khoang thuyền.
Tạ Doãn vẫn ngồi xuống bên cạnh Ngôn Băng Vân như cũ, thanh chủy thủ cũng đưa lại cho y, đã thấy tiểu Tạ Doãn vẫn nằm ngoan trong ngực Ngôn Băng Vân, lão thái giám cảm thấy kì lạ nhìn y chằm chằm nhưng cũng không có động tác gì quá kích động.
Phùng phu nhân nói: "Đứa nhỏ này bị dọa sợ, ai bế cũng khóc nháo lên, vậy mà để Vân nhi ôm lại không khóc, thật sự rất kì lạ nha."
Tạ Doãn cúi đầu xem xét, thấy đứa nhỏ kia vẫn đang tròn mắt nhìn chằm chằm Ngôn Băng Vân, tay nhỏ vươn ra, hung hăng nắm chặt một lọn tóc rủ xuống của y, Ngôn Băng Vân cũng không để ý, còn kiên nhẫn vỗ vỗ lưng nó.
Tạ Doãn khẽ cười một tiếng: "Có lẽ là hữu duyên đi."
Lão thái giám kia đột nhiên mở miệng nói: "Vị tiểu công tử này đã cứu tiểu chủ nhân của ta một mạng, lão nô nhớ kỹ trong lòng, mong tiểu công tử cho ta biết danh tính, ngày sau thu xếp ổn thỏa nhất định sẽ báo đáp."
Ngôn Băng Vân còn nhỏ, trong lòng không có toan tính gì nhiều, vô thức mở miệng muốn trả lời, Phùng Hằng lập tức ho khan một tiếng, nói: "Lão nhân gia, vừa rồi cũng là đại sư từ bi cứu cả nhà ta một mạng, lão nhân gia cũng không cần để trong lòng."
Ngôn Băng Vân vừa nghe liền hiểu, y cũng không chịu nói ra tên của mình, lại cúi đầu dỗ tiểu Tạ Doãn, gỡ bàn tay nhỏ của đứa bé đang nắm tóc mình ra, sau đó nắm vuốt bàn tay nhỏ xíu mập mập ấy đáp: "Ta không cần báo đáp gì cả."
Lão thái giám còn muốn lên tiếng, Tạ Doãn lại nhẹ giọng ngắt lời ông: "Ngày sau nhất định sẽ cần."
Đám người bên trong đều khẽ giật mình, không biết hắn đang nói cái gì, Tạ Doãn cũng không nói lại lần nữa, làm bộ mệt mỏi dựa vào khoang thuyền nghiêng đầu tạm nghỉ.
Hai chữ vận mệnh này giống như một sợi dây, một sợi dây chắc chắn buộc chặt lấy hai người, một đường về sau còn có ân oán, khúc mắc đếm không hết, đến cuối cùng lại không ai tính được là người nào nợ người nào bao nhiêu.
Thuyền nhỏ cập bến lúc sắc trời đã tờ mờ sáng, cách đầu sông này đã là trì hạ của Lương Thiệu, quan binh Bắc triều cũng không thể dài tay quản đến tận đây.
Phùng Hằng dẫn phu nhân của ông và Ngôn Băng Vân lên bờ, cách đó không xa có một dịch trạm, bọn họ muốn đến đó thuê xe ngựa, lần này muốn đến Kim Lăng còn cần bốn năm ngày nữa, Phùng Hằng sẽ gửi trước một phong thư, rất nhanh thôi Lương Thiệu sẽ phái người đến đón bọn họ.
Mà Đồng Minh thì đang thương lượng với nhà đò, muốn mua chiếc thuyền nhỏ này, bọn họ muốn thuận dòng đi về hướng Đông.
Bọn họ đều xin từ biệt, duy chỉ có Tạ Doãn có chút mơ hồ.
Hắn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, thậm chí còn không biết những chuyện đang xảy ra có phải là thật hay không, cũng không biết tiếp theo mình phải đi đâu.
Hắn không tự chủ được đi theo Ngôn Băng Vân mấy bước, thẳng đến khi Phùng Hằng tò mò nhìn hắn, hỏi: "Công tử còn có chuyện gì?"
Tạ Doãn há hốc miệng, đột nhiên hạ quyết tâm nói: "Tại hạ còn có hai câu muốn nói với tiểu Ngôn công tử."
Thần sắc của Phùng Hằng lập tức lộ ra vẻ đề phòng: "Chuyện này..." Ngôn Băng Vân cũng tự mình quyết định, nhẹ nhàng cựa ra khỏi bàn tay của Phùng Hằng, đi tới trước mặt Tạ Doãn: "Công tử có chuyện gì mời nói."
Tuổi của y vẫn còn nhỏ, còn chưa cao đến eo Tạ Doãn, vậy mà dáng vẻ lại như một ông lão, quả thực làm cho người ta bật cười.
Tạ Doãn dứt khoát ngồi xổm xuống, nhìn thẳng đối mặt với y, vốn định đưa tay xoa đầu y nhưng lại thấy y nhíu mày lại, sợ đắc tội với y, đành phải lùi lại vỗ vỗ lên vai y hai cái.
"Ngươi phải lớn lên thật tốt." Tạ Doãn nói khẽ, "Thù quốc hận nhà, không phải chỉ có cách đó mới có thể báo được.
Đừng đến Giám Sát Viện, ta sẽ sớm đi tìm ngươi, ta cam đoan đấy."
Ngôn Băng Vân khó hiểu hỏi: "Giám Sát Viện là nơi nào?"
"Đó là..."
"Minh Doãn."
Tạ Doãn bỗng nhiên quay đầu, thấy Đồng Minh đã đứng phía sau hắn, hơi có vẻ đau thương, tay chắp trước ngực, niệm một câu phật chú.
Sau lưng hắn vẫn còn một Đồng Minh đại sư đang cò kè mặc cả với nhà thuyền, lão thái giám ngồi ngay ngắn trên khoang thuyền không hề bước xuống, tiểu Tạ Doãn vẫn nằm trong ngực lão, không biết vì sao lại bắt đầu khóc lớn.
Tạ Doãn lẩm bẩm gọi một tiếng: "Sư phụ."
Phùng Hằng vẫy vẫy tay với Ngôn Băng Vân, "Vân nhi, phải đi thôi!"
Ngôn Băng Vân lên tiếng, lập tức quay người rời đi, Tạ Doãn lo sợ không yên quay đầu muốn giữ y lại nhưng không thể nắm lại được.
Thân thể của hắn giống như bị khống chế, rõ ràng Ngôn Băng Vân đang ở trước mặt hắn, vậy mà hắn lại không thể nắm được tay y.
Tạ Doãn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ gầy này nghĩa vô phản cố quay người rời đi, mà trước mặt y là một con đường gập ghềnh bị tuyết lớn bao trùm.
"Đừng đi!" Tạ Doãn kêu lên, "Ta mang ngươi đi, Ngôn Băng Vân!"
"Minh Doãn, vô ích thôi."
Tạ Doãn xoay người lại nhìn Đồng Minh: "Sư phụ, con không hiểu..."
Xung quanh hắn hết thảy đều dần trở nên mơ hồ, tuyết rơi xuống càng lớn hơn, phủ hết lên kiếp trước đời này.
Đồng Minh thở dài, vươn tay đến xoa đầu Tạ Doãn.
Tạ Doãn đã cao lên rất nhiều, lúc Đồng Minh xoa đầu hắn còn cần giơ cao tay lên.
Ông nở nụ cười, vô cùng vui mừng nói: "Con trưởng thành rồi."
Sau đó lại lộ ra thần sắc đau lòng, "Thế nhưng cũng chịu khổ rồi."
Trong nháy mắt đó, thân thể Tạ Doãn đột nhiên truyền đến cơn đau nhức kịch liệt.
Thấu Cốt Thanh phát tác một lần nữa lại đánh bại hắn, Tạ Doãn khó khăn thở hổn hển hai cái, hai đầu gối mềm nhũn, cứ như vậy quỳ trong đống tuyết.
Đồng Minh ngồi xổm xuống, đau lòng ôm tiểu đồ đệ của ông vào ngực, lại đau khổ bất lực nhìn hắn.
Tạ Doãn không ý thức được nước mắt của mình đã rơi xuống từ lúc nào, hắn vô thức nắm chặt tăng bào của Đồng Minh, tạo ra nếp gấp trên lớp vải xám.
"Sư phụ, có phải con đã chết rồi không?"
Đồng Minh không trả lời, nhưng trước mắt Tạ Doãn đã có vô số bóng người lướt qua như đèn kéo quân —— Triệu Uyên, Trần Bình Bình, Phạm Nhàn, còn có...!Sở Thiên Quyền.
Hắn đánh một chưởng lên thân Sở Thiên Quyền, sau đó đến được nơi này.
"Sư phụ, con đau quá." Hắn giống như hài tử núp trong lòng Đồng Minh, mặc cho nước mắt rơi xuống thấm ướt một mảng nhỏ trên tăng bào: "Thả con đi đi...!Có thể thả con đi không..."
Sư phụ, người dẫn con về Đông Hải, giống như khi con còn bé vậy.
Con không muốn đi nữa.
"Nhưng con còn có điều bận lòng."
Tạ Doãn nghẹn ngào một tiếng, "Không, con từ bỏ, từ bỏ..."
"Nếu như không còn bận tâm thì sẽ không tới nơi này, nhìn thấy những người này."
Tạ Doãn ngẩng đầu nhìn Đồng Minh: "Tất cả những thứ con đang nhìn thấy, đều là thật sao?"
"Đây là chướng." Đồng Minh thở dài một hơi, "Có người niệm niệm bất vong (*), chấp niệm thành ma, đây là nghiệp chướng của hai người các con."
(*): nhớ mãi không quên.
Tạ Doãn đột nhiên quay đầu lại, lại liếc mắt nhìn theo hướng Ngôn Băng Vân đã rời đi.
Không biết vì cái gì mà thân ảnh nhỏ gầy ấy vẫn ở đó, có làm sao cũng không khuất khỏi tầm mắt hắn được, từ đầu đến cuối vẫn mờ ảo nằm trong tầm mắt hắn.
"Niệm niệm bất vong..."
Dù là ba hồn của hắn đã mất đi hai, nhưng khí tức của hắn vẫn chưa dứt, vẫn lưu lại bên trong thể xác của hắn, cũng có người gắt gao nắm lấy, không chịu buông tay, không chịu quên đi, muốn chờ hắn tỉnh lại, chờ hắn nói một câu tha thứ.
Đồng Minh nói khẽ: "Minh Doãn, trở về đi."
Tạ Doãn chỉ cảm thấy mình bị đẩy một cái thật mạnh, thân thể chợt bay lên.
Trong nháy mắt thân thể của hắn bỗng nhẹ bẫng, giống như một phiến lông vũ, một bông tuyết trắng, tung bay trong gió sau đó bị cuốn vào vòng xoáy.
Có vô số người hiện lên trước mắt hắn, giống như chỉ lướt qua, lại giống như rất chậm chạp, chậm đến nỗi gương mặt của mỗi người đều hiện rõ trước mắt hắn.
Tất cả hắn đều nhìn ra, những bi hoan dục niệm không thể nhìn thấu đều hiện ra trước mắt hắn.
Tạ Doãn biết bọn họ, nhưng lại giống như đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Giống như chỉ thấy qua trong chớp mắt, lại giống như nhìn thấy cả một đời, sau đó thân thể hắn bỗng nặng trĩu, giống như Thấu Cốt Thanh đột nhiên biến mất, Tạ Doãn rơi xuống vô hạn, bông tuyết bay lả tả tràn ngập trong tầm mắt hắn ——
"...!Theo dự tính sẽ hồi triều vào năm hai mươi tư, lấy niên hiệu Càn Hi..."
Tạ Doãn mở mắt ra, nhìn thấy Ngôn Băng Vân.
Y đang ngồi bên cạnh bàn đọc một lá thư.
Ánh nắng vừa vặn soi sáng gương mặt y, mắt y rũ xuống, mi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, gương mặt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Tạ Doãn há to miệng, lại không phát ra được âm thanh nào, nhưng Ngôn Băng Vân giống như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tạ Doãn.
Giọng nói lập tức đoạn tuyệt.
Ngón tay của Ngôn Băng Vân buông lỏng, trang giấy kia cứ như vậy nhẹ nhàng rơi xuống, phiêu đãng trên không trung hồi lâu cũng không chịu rơi xuống đất.
Bọn hắn cứ như vậy nhìn nhau, ngay cả hạt bụi cũng không dám kinh động đến họ.
Sau đó, lá thư này nhẹ nhàng rơi xuống đất, lại nặng giống như có thể làm vỡ vụn một vòng luân hồi.
Ngôn Băng Vân rốt cuộc cũng đứng lên, giống như đang nằm mơ gọi hắn một tiếng.
"Tam ca."
Hắn về tới nhân gian rồi..