Sắp tới giữa mùa hạ, vào đêm canh ba, nội môn hộ thành Diên Châu đều đã đóng lại, chỉ có phủ đệ mà Chu Dĩ Đường tướng quân dừng chân vẫn sáng đèn.
Bên ngoài phủ đề phòng nghiêm ngặt, hai ban tướng sĩ đi đi lại lại tuần tra, khắp nơi lộ ra vẻ tiêu điều không hợp với thời tiết.
Tiến vào cửa phủ, chính là bức tường phù điêu cực đại ngăn cách với khoảng sân rộng rãi.
Vốn là nơi đặt kiệu nhưng hiện tại đã được đổi thành một võ đài giản dị.
Hai bên mỗi nơi có hai hàng giá gỗ, đao kích búa rìu xếp thành một hàng, binh khí hiện ra hàn quang dưới ánh trăng.
Một đạo cô ảnh từ trên không trung đáp xuống, đột nhiên trượt xuống từ tường phù điêu, một chút cũng không làm kinh động vệ binh bên ngoài phủ.
Người kia đi hai bước, bước chân cực nhanh, áo choàng tung bay sau lưng, mang đến tiếng vang vô cùng nhỏ.
Bóng người đảo mắt xuyên qua mở rộng chủ đường, vội vã lượn vòng trong hành lang, một thanh đao đã nhanh chóng hướng về mặt hắn.
Bóng người kia như lá bay trong gió, cả người ngửa về sau, tránh đi một đao kia.
Người xuất thủ chính là phó tướng bên cạnh Chu Dĩ Đường, Phi Khanh tướng quân Văn Dục.
Một đao vừa rồi của hắn bị lệch đi, lại muốn tiếp tục truy đuổi, người kia đứng vững lại, lộ ra gương mặt tuấn tú lại tái nhợt dưới ánh trăng.
Văn Dục lập tức thu đao, cúi người hành lễ với Tạ Doãn: "Đoan Vương điện hạ!"
Tạ Doãn đỡ hắn dậy: "Phi Khanh tướng quân, biệt lai vô dạng (*)"
(*): đây cũng coi như một lời hỏi thăm đó.
Văn Dục đứng dậy: "Mạt tướng hết thảy đều ổn.
Từ biệt tại Thục trung thoáng chốc đã ba năm.
Thân thể của Điện hạ vẫn ổn chứ?"
Trên mặt Tạ Doãn lộ ra ý cười phù phiếm: "Khiến tướng quân bận tâm rồi, bản vương vẫn tốt.
Chiến sự Tây Bắc gian khổ, Chu tiên sinh vẫn ổn chứ?"
"Tiên sinh nhà ta hết thảy vẫn tốt." Văn Dục một bên hàn huyên cùng hắn, một bên đưa tay muốn thay hắn cởi áo choàng, "Tiên sinh vẫn đợi Điện hạ từ lúc nhận được thư bồ câu đưa đến.
Người ở Bắc đô hôm nay cũng đến, tiên sinh kịp tới gặp, lộ trình của Điện hạ cũng thật nhanh."
Tạ Doãn cố ý lui lại một bước, không muốn hắn động vào áo choàng của mình.
Giữa thời tiết mùa hạ, hắn lại giống như sợ lạnh, thậm chí còn quấn chặt gấp mấy phần.
Văn Dục chấn động, thức thời lui lại hai bước, cảm thấy sắc mặt của vị Điện hạ này là đang mang bệnh, so với ngày thường còn đáng sợ hơn mấy phần, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay.
Gương mặt của Tạ Doãn không có biểu lộ gì, bình tĩnh nói: "Người từ Bắc đô tới? Người nào?"
"Nói là người của Phạm đại nhân Đề Ti của Giám Sát Viện."
Tạ Doãn nhướn mày, Phạm Nhàn cũng phái người tới Diên Châu?
"Tiên sinh không chịu gặp?"
Văn Dục nói: "Tiên sinh nói muốn đợi Điện hạ trước."
Tạ Doãn gật đầu: "Ta biết rồi."
Văn Dục không nói thêm lời nào, dẫn hắn đi một đường qua hành lang đưa đến trước cửa gian phòng: "Điện hạ, mời."
Tạ Doãn đẩy cửa bước vào.
Chu Dĩ Đường đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn, nghe thấy tiếng bước chân liền giương mắt nhìn thoáng qua người vừa bước vào.
Tạ Doãn nhìn ông, bước chân không khỏi dừng lại.
So với thời điểm tiếp An Bình lệnh ngày đó, thái dương của Chu Dĩ Đường lại có thêm hai sợi tóc bạc, khóe mắt cũng nhiễm phong sương, cả người càng trầm tĩnh hơn, như một vũng đầm sâu, một chút gợn sóng cũng không dậy nổi.
Ông không gọi là Điện hạ, chỉ thu sách lại, giống như Tạ Doãn là khách quen mỗi ngày đều tới: "Minh Doãn, ngươi tới rồi."
Dứt lời lại vung tay lên, "Ngồi đi."
Tạ Doãn đã lâu không nghe thấy có người gọi tên thật của hắn, nhất thời có chút giật mình lo lắng.
Hắn cũng không khách sáo với Chu Dĩ Đường, phất áo choàng lên, nghe lời ngồi xuống.
Thuận thế cúi đầu xem xét, chỉ thấy một khối lệnh bài to bằng bàn tay đặt trên bàn, phía trên có khắc tám chữ lớn —— "Thiên tử tín bảo, quốc vận hưng vượng".
Chính là An Bình lệnh trong tay Lương Thiệu năm đó.
Tạ Doãn giương mắt nhìn Chu Dĩ Đường: "Xem ra tiên sinh đã chuẩn bị kĩ càng để nói hết thảy cho ta biết."
Chu Dĩ Đường nghe vậy thì cười một tiếng, rót cho hắn một chén trà: "Ngươi đã dùng bồ câu đưa thư đến hỏi chuyện về An Bình lệnh, ta đương nhiên là biết gì nói nấy."
"Lời này của tiên sinh, giống như là vẫn luôn chờ ta đến hỏi."
Động tác trên tay của Chu Dĩ Đường trì trệ, lại bất động thanh sắc che đi, bình tĩnh buông ấm trà xuống.
Tạ Doãn vươn tay, tựa hồ muốn sờ lên lệnh bài kia một chút, ngón tay giơ lên nửa ngày lại không thể chạm xuống, giống như khối lệnh bài nho nhỏ kia có thể làm hắn bị thương vậy.
Thật lâu sau lại nói: "An Bình lệnh là tự tay ta giao cho tiên sinh, đã là biết gì nói nấy vậy vì sao năm đó lại không nói ra?"
Chu Dĩ Đường đưa chén trà cho hắn: "Thời cơ chưa tới, ngươi không hỏi, ta không thể nói."
"Thời cơ gì?"
Chu Dĩ Đường đưa tay gõ án, gõ ra hai tiếng rất "thành khẩn", tựa hồ là đang ước chừng lời này phải đáp thế nào.
Cuối cùng lại chỉ thở dài, khuyên hắn: "Uống trà trước đi, chúng ta từ từ nói."
Tạ Doãn đưa tay bưng chén trà, dưới mũi hơi ngứa một chút, lại buông xuống.
Chu Dĩ Đường đưa mắt thăm dò, chén trà vừa rồi còn bốc hơi nóng, giờ phút này đã lạnh rồi.
"Ta quên mất, ngươi chỉ có thể dùng đồ lạnh." Chu Dĩ Đường có chút áy náy nhìn hắn một chút, "Minh Doãn, mấy năm không gặp, thân thể của ngươi lại không tốt rồi."
Tạ Doãn: "Không sao, ta vẫn còn chịu được."
Chu Dĩ Đường nghe ra hắn không muốn nhiều lời, đành gật đầu bỏ qua mấy lời này, lại tiếp tục nâng ấm châm trà cho mình: "Ngươi từ Bắc đô tới, ta cũng muốn hỏi ngươi một chút tình hình ở Bắc đô trước."
Tạ Doãn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, trầm mặc chờ ông đặt ra câu hỏi.
Chu Dĩ Đường nói: "Ngươi có tin tức gì của Ngô Phí tướng quân không?"
Tạ Doãn: "Ngô tướng quân đã hy sinh rồi."
Tay đang châm trà của Chu Dĩ Đường dừng lại, giữa lông mày gắt gao tạo ra chữ "Xuyên" (*), "Tận mắt nhìn thấy?"
(*): 川
"Tận mắt nhìn thấy."
Ngô Phí tướng quân bị sát thủ của Lôi Hỏa Đường treo cổ bên đường, đầu người treo ở trên tường thành thị chúng.
Lúc Tạ Doãn đi qua Bắc đô để đến Diên Châu đã lấy cắp đầu lâu của ông đi an táng.
Chu Dĩ Đường nghe được mấy lời vụn vặt này của hắn xong, thở dài một hơi.
"Trận chiến này báo tin thắng lợi ta liền biết Ngô huynh lành ít dữ nhiều...! Nhưng ta vẫn không chịu chấp nhận muốn hỏi một câu."
Ông nhắm mắt lại, khóe mắt hung hăng giật một cái.
Chu Dĩ Đường vốn có khuôn mặt vô cùng ôn nhuận, sát phạt vãng lai cũng không giảm đi khí chất nho nhã đạm bạc, lại duy chỉ tại thời khắc này, giống như bị nỗi thống khổ khắc sâu nào đó cướp lấy vẻ thong dong.
Thật lâu sau, Chu Dĩ Đường mới chậm rãi nói một câu, "Là ta mắc nợ ông ấy!"
Tạ Doãn một mặt suy đoán ý tứ trong lời nói của ông, một mặt đưa chén trà đã nguội lạnh trong lòng bàn tay hắn uống một hớp.
"Tiên sinh vì sao lại nói ra những lời này?"
Chu Dĩ Đường đau xót lắc đầu, trầm giọng nói: "Tây Bắc đánh mãi không xong, Kim Lăng có rất nhiều điều bất mãn với ta, cố ý lệnh cho ta lui binh.
Ta không đành lòng để bao công sức đổ sông đổ biển, tự mình phái người đến Bắc đô gặp Ngô huynh.
Nếu như không phải ta..."
Chu Dĩ Đường dừng một chút, "Chuyện của Ngô huynh hẳn là ngươi cũng đã biết."
Tạ Doãn gật đầu, trong giọng nói đầy than tiếc: "Gắng chịu nhục hai mươi năm, ta chỉ biết đến đây."
"Cái gì?"
"Đây là di ngôn của Ngô tướng quân."
Chu Dĩ Đường nghẹn lời, đáy mắt hơi đỏ lên, nhưng bị ông ép xuống.
Hai người trầm mặc nửa khắc, Chu Dĩ Đường lại nói khẽ: "Người nhà Ngô huynh...!vẫn ổn chứ?"
Tạ Doãn: "Mùa đông năm ngoái Ngô phu nhân đã mắc bệnh mà qua đời, chỉ còn lại một nữ hài, hiện giờ đang được Phạm Nhàn chăm sóc.
Nàng là đời sau của trung liệt, Phạm Nhàn sẽ không bạc đãi nàng."
Chu Dĩ Đường nghe thấy tên của Phạm Nhàn thì khẽ "A" một tiếng, bộ dáng như có điều gì suy nghĩ.
Ngược lại lại thán: "Nhiều ngày trước ta cũng đã phái người đến Bắc đô, muốn đón người nhà của Ngô huynh trước khi Tào Trọng Côn phát giác.
Ai ngờ lại vồ hụt, phủ Trung Vũ tướng quân đã không còn một ai.
Người ta phái đến Bắc đô đã nhiều lần đi nghe ngóng, cũng không nghe thấy ai nói Tào Trọng Côn đã dấy lên nghi ngờ với Ngô huynh, ta còn thầm nghĩ trong lòng là may mắn, cho rằng Ngô huynh có lẽ đã tự tìm được đường sống..."
Tạ Doãn "Ừm" một tiếng trầm thấp: "Những ngày đó Ngô tướng quân đều đã ẩn nấp trong ngõ hẻm thành dân ở Bắc đô."
Chu Dĩ Đường sững sờ: "Vì sao?"
"Khi đó ông ấy đang chờ một người." Giọng của Tạ Doãn đột nhiên trì trệ, giống như bị người khác bóp cổ.
Ngón tay của hắn không tự giác co rút trong tay áo, chỉ cần nghĩ đến người kia là trái tim lại dâng lên một trận đau nhức kịch liệt.
Nhưng hắn dừng lại một chút, điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Ngô tướng quân vì tiên sinh mà truyền tin đi suýt chút nữa bị bại lộ, là Giám Sát Viện phái người đến Bắc đô yểm hộ ông ấy.
Hai người bọn họ đã có ước hẹn, Ngô tướng quân không đi là vì đang chờ y."
Thần sắc của Chu Dĩ Đường bất giác đề phòng hơn mấy phần: "Người của Giám Sát Viện?"
Tạ Doãn biết trong lòng của ông có suy nghĩ, vô thức muốn thay Ngôn Băng Vân biện bạch hai câu, lại nghĩ lại, dứt khoát ngửa đầu uống cạn trà nguội, quả thực là chặn lời muốn nói lại, bình thản đáp: "Phải, y tên Ngôn Băng Vân."
"Ngôn Băng Vân..." Chu Dĩ Đường đem cái tên này vòng một vòng tại đầu lưỡi, đột nhiên nhướn mày, "Ngôn gia vẫn còn hậu nhân tại thế?"
"Phải."
Chu Dĩ Đường thở dài, tựa hồ có chút thổn thức.
Nhưng ông không nhiều lời nữa, lại nói: "Ngô huynh nhất định là đã hứa hẹn gì đó với vị Ngôn đại nhân này, nếu không người của Giám Sát Viện sẽ không dễ dàng tự vạch trần mình.
Minh Doãn, ngươi có biết nội tình không?"
Tạ Doãn cụp mắt: "Không biết."
Chu Dĩ Đường ý vị thâm trường nhìn hắn, hiển nhiên là không tin.
Tạ Doãn dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Thật sự là không biết.
Ngày đó ta chạy đến đã quá muộn rồi, không thể cứu được Ngô tướng quân nữa.
Là Phạm Nhàn dẫn người tới cứu Ngôn Băng Vân, di ngôn của Ngô tướng quân, Ngôn Băng Vân cũng chỉ nói cho mình Phạm Nhàn biết."
Cơ thể của Chu Dĩ Đường hơi ngửa ra sau một chút, ánh mắt nhìn về phía Tạ Doãn lại mang theo mấy phần ý vị càng sâu hơn: "Vậy vì sao ngươi lại muốn tới hỏi ta về chuyện của An Bình lệnh?"
Hô hấp của Tạ Doãn bỗng nhiên trì trệ, bàn tay giấu trong tay áo, bất giác nắm chặt thành quyền.
Móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, mang đến sự đau đớn sắc bén.
Hắn đã rất cố gắng không nghĩ đến Ngôn Băng Vân nữa.
Chỉ cần nghĩ đến người này, trước mắt Tạ Doãn liền hiện ra bóng lưng đơn độc xa xa dưới ánh trăng ngày đó.
Ngôn Băng Vân rất nghe lời, Tạ Doãn không cho y chạm vào người hắn, y liền thật sự không dám đi theo, y chỉ đứng xa xa không dám lại gần.
Y không dám tới gần, sợ là Tạ Doãn sẽ thật sự động thủ với y.
Ngôn Băng Vân không sợ Tạ Doãn đả thương y, y thậm chí còn mong rằng Tạ Doãn thật sự có thể dùng một chưởng đánh chết mình —— nhưng Thấu Cốt Thanh đã phong tại khí hải, nếu Tạ Doãn vận nội lực, chỉ e là cũng không sống nổi tới lúc mặt trời mọc.
Tạ Doãn cũng sợ.
Cho nên hắn chỉ có thể chạy, chạy khỏi người kia càng xa càng tốt, chỉ biết dùng hai chân của mình mà chạy, thậm chí còn quên cả việc dùng khinh công.
Hắn nghe thấy Ngôn Băng Vân dùng nội lực truyền âm tới, y thở dài một tiếng, thanh âm như gần sát bên tai.
"Tam ca...!Ta xin lỗi."
Dưới chân Tạ Doãn bắt đầu không vững nổi nữa, lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
Hắn kịch liệt thở hổn hển, từ trong hàm răng gạt ra một chữ.
"Cút."
Tạ Doãn lấy lại bình tĩnh, tránh đi ánh mắt của Chu Dĩ Đường: "Ngày đó Ngô tướng quân bị dồn vào đường cùng, bên cạnh chỉ còn lại một mình Ngôn Băng Vân, cho nên ông ấy giao phó nữ nhi cho y.
Ngôn Băng Vân dẫn theo Ngô tiểu thư trong lúc bị Lôi Hỏa Đường truy sát, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng lúc đó y chỉ nói lại với Ngô tiểu thư hai câu, nhắc tới tiên sinh và An Bình lệnh, đúng lúc bị ta nghe được.
Ngôn Băng Vân nói, việc này liên quan đến quốc vận của Đại Chiêu, cho nên ta đã tới đây."
Chu Dĩ Đường liếc hắn một cái: "Y đã nói đến đây rồi, vì sao không trực tiếp nói hết cho ngươi?"
Tạ Doãn rũ mắt xuống, thuận miệng tìm lí do: "Phạm Nhàn buộc y phải thề, chuyện đêm đó không thể nói thêm cho người nào biết nữa."
Chu Dĩ Đường trầm ngâm không nói gì, một tay vô thức cọ lên miệng chén trà hai lần.
Ông cũng không hoàn toàn tin tưởng Tạ Doãn, việc liên quan đến Ngôn Băng Vân có quá nhiều chuyện ông không biết, cũng không thể nào phỏng đoán.
Nhưng từ trong thái độ mập mờ qua lời nói của Tạ Doãn, ông mơ hồ cảm thấy người này dường như vô cùng quan trọng.
Vả lại dường như có một mối ràng buộc phức tạp giữa người này với Phạm Nhàn và Tạ Doãn.
Nhưng Chu Dĩ Đường không tùy tiện hỏi ra lời này, chuyện mà Tạ Doãn đã không muốn nói cho ông biết, ông sẽ không cưỡng cầu.
Tạ Doãn an tĩnh đợi một hồi, uống cạn một chén trà mới mở miệng: "Năm đó rốt cuộc vì sao tiên sinh lại đoạn tuyệt với Lương công?"
Chu Dĩ Đường không nhìn hắn, thuận miệng đáp: "Ta đã nói với ngươi rồi, bởi vì chuyện ông ấy đã làm khiến ta tuyệt đối không có cách nào tán đồng được."
"Chuyện gì?"
Chu Dĩ Đường lại không đáp.
Thật lâu sau, ông đột nhiên lấy khối An Bình lệnh trên bàn, đặt mặt không có chữ ngang với ánh nến.
Tạ Doãn sợ hãi cả kinh: "Tiên sinh?!"
Nhưng Chu Dĩ Đường không để ý tới hắn.
Tạ Doãn trợn mắt há hốc miệng nhìn khối lệnh bài bằng ngọc kia chậm rãi chảy ra bên ngọn lửa, Chu Dĩ Đường lập tức lấy xuống, cũng không sợ bỏng, trực tiếp dùng tay móc vào nơi đã mềm ra trên lệnh bài.
Lúc này Tạ Doãn mới thấy rõ, An Bình lệnh vậy mà lại là khối lệnh bài rỗng, bên ngoài được bọc bằng ngọc đen, phía sau lại không biết là dùng loại nhựa cây gì để làm, Chu Dĩ Đường mở ra, bên trong còn giấu một tấm lụa được gấp lại.
Chu Dĩ Đường rút nó ra, trải ra trước mặt Tạ Doãn.
Thứ mà Tạ Doãn nhìn thấy đầu tiên là tên của mình được viết ở cuối ——
"Thái tử Triệu Hồng, tam tử Minh Doãn, sinh năm Vĩnh Bình thứ ba mươi mốt."
Đằng sau còn có sinh thần bát tự của hắn, trùng khớp với những gì lão thái giám từng nói với hắn.
Trên cùng một hàng là một màu mực và đầu bút lông cùng nét chữ khác biệt rõ ràng, Tạ Doãn vừa nhìn liền nhận ra là chữ của Lương Thiệu.
"Duệ Vương Triệu Uyên, trưởng tử Minh Thâm, sinh năm Vĩnh Bình thứ ba mươi ba."
Mi mắt của Tạ Doãn run lên: "Đây là...!Ngọc điệp (*) của tôn thất?"
(*): thư tịch, kiểu gần như gia phả của thời nay á.
Chu Dĩ Đường khẽ gật đầu: "Chỉ có một trang này, là lấy ra từ Bắc đô."
Tạ Doãn: "Lương công đặt thứ này trong An Bình lệnh là có ý gì?"
Chu Dĩ Đường chỉ chỉ vào cái tên viết trên tên của Tạ Doãn hai hàng: "Ngươi hãy nhìn cái này."
Tạ Doãn vừa nhìn vừa lẩm bẩm đọc lên: "Thất tử Triệu Uyên, sinh năm Vĩnh Bình thứ mười sáu...!Năm Vĩnh Bình thứ hai mươi chín phong làm Duệ Vương...!Sinh thần mùng tám tháng mười..."
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có đột nhiên quét qua tim hắn.
Tạ Doãn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Chu Dĩ Đường: "Nếu ta nhớ không lầm thì vạn thọ kim thượng là ngày hai ba tháng chín mà."
Chu Dĩ Đường gật gật đầu: "Ngươi nhớ không lầm đâu."
Tạ Doãn khó tin được đẩy tấm vải kia một cái, nở một nụ cười mất tự nhiên: "Cái này không đúng với..."
Ngọc điệp tôn thất ghi chép huyết thống của hoàng thất không thể nào sai được.
Huống chi hàng chữ ghi lại bát tự của Duệ Vương dường như đã cũ rồi, năm đó đất nước vẫn còn thái bình, vì vậy sẽ không có chuyện có người vô duyên vô cớ ghi chép sai sinh thần của Thất hoàng tử.
Tạ Doãn lật lại từ trên xuống dưới sinh thần của các vị thúc thúc đã không còn tại thế của hắn, không có người nào sinh vào mùng tám tháng mười, không tồn tại khả năng nhớ nhầm được.
Hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trắng bệch: "Chu tiên sinh, có lời gì thì cứ trực tiếp nói với ta đi."
Chu Dĩ Đường lại châm một chén trà cho hắn.
"Tháng chạp năm Vĩnh Bình thứ ba mươi hai, Tào Trọng Côn bức vua thoái vị hành thích quân thượng, Đông cung cũng lâm vào đại nạn.
Lão sư...!Khụ khụ, Lương công năm đó vốn đã từ quan, khi ông ấy nhận được tin tức và tập hợp giang hồ bốn mươi tám nghĩa sĩ đến Lạc Dương thì đã muộn rồi.
Năm đó Ngô Phí tướng quân là thống soái Cấm Vệ quân, ông ấy giả ý quy hàng, hư dữ ủy xà, phí hết tâm huyết cũng chỉ có thể bảo vệ được Hoàng tử nhỏ nhất của Tiên Đế, chính là Duệ Vương năm đó chỉ mới mười sáu tuổi."
"Là ta tự mình dẫn người tới tiếp ứng.
Thời điểm Duệ Vương bỏ trốn, bên người còn mang theo một thị thiếp đã mang thai."
"Tào Trọng Côn phái Bắc Đẩu đi truy sát, bọn ta ngăn không nổi.
Cuối cùng ta đã nghĩ ra một cách, khi ấy dưới trướng của ta có một thiếu niên giống với Duệ Vương điện hạ đến bảy, tám phần, ta để hắn giả làm Điện hạ, sau đó giao cho Lương công đi cùng mười hai đại thần vượt sông.
Còn ta, tự mình hộ tống Duệ Vương chân chính, cùng với bốn mươi tám giang hồ nghĩa sĩ đi một con đường khác..."
Ông ngừng lại, tựa hồ khó mà mở miệng.
Tạ Doãn không khỏi miệng đắng lưỡi khô, thúc giục nói: "Tiên sinh..."
"Duệ Vương không còn sống."
Chén sứ trong tay Tạ Doãn rơi xuống vỡ tan.
Chu Dĩ Đường nhắm nghiền hai mắt, "Duệ Vương bị thủ hạ của Tào Trọng Côn đả thương, vừa sợ vừa mệt đan xen...!Người không chống đỡ nổi đến Kim Lăng."
"Ta hộ tống thị thiếp của người đến Kim Lăng, khi đó nàng ấy đã sắp sinh rồi, Lương công khiêng kiệu nhỏ đưa nàng vào nhà của Phạm đại nhân, giấu việc này xuống."
"Duệ Vương tuổi nhỏ, Tiên Đế khi còn tại vị chưa từng để người can dự đến chính sự, ngay cả mười hai vị đại thần cũng không có ai nhận ra tên giả mạo kia có phải Duệ Vương hay không..."
Quyền thủ được Tạ Doãn che trong tay áo nhẹ nhàng nới lỏng ra, móng tay găm vào lòng bàn tay quá lâu, để lại nỗi đau đớn âm ỉ, "Cho nên Lương Thiệu đã nghĩ ra kế sách thay mận đổi đào..."
Hắn nhìn Chu Dĩ Đường, đáy mắt không hiểu sao lại hiện ra tơ máu, giống như đang cực lực đè nén gì đó: "Từ năm Vĩnh Bình thứ ba mươi hai hộ tống tôn thất về phía Nam, đến năm Vĩnh Bình thứ ba mươi tư Tân Đế đăng cơ, vì cái gì mà kéo dài hai năm?"
Chu Dĩ Đường trầm mặc nửa khắc, mơ hồ nói: "Di phúc tử (*) của Duệ Vương xuất thế, ta và Phạm đại nhân đã từng đề nghị lập hắn làm Ấu Đế."
(*): mồ côi từ trong bụng mẹ.
Giữa hai năm phong vũ mịt mù, trọng binh của Tào Trọng Côn vẫn luôn tiếp cận biên giới Nam triều Bắc triều, tùy thời chuẩn bị nuốt hết một hơi tàn kéo dài của Đại Chiêu.
Mười hai đại thần hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, bảo vệ một Duệ Vương giả cùng một hoàng tôn chân chính còn đang bú sữa.
Mà con côi của Thái tử Ý Đức lại không rõ tung tích, sinh tử chưa rõ.
Có bao nhiêu người trong lòng dũng động, gợn sóng quỷ quyệt, cuốn theo phong lôi như chấn, dù đã qua hai mươi năm nhưng Tạ Doãn nghe xong vẫn phải kinh hãi.
"Hồ đồ." Thanh âm của Tạ Doãn rất nhẹ, thiếu thận trọng lại mang theo mấy phần trào phúng.
Chu Dĩ Đường có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, nhưng Tạ Doãn không để ý tới ông, "Ngoại xâm trước mắt, lập một đứa trẻ còn đang quấn tã lót làm chủ, lấy cái gì để chấn chỉnh lòng quân? Cho dù có thể nhất thời ngăn cản được âm mưu của Tào Trọng Côn, vậy ngày sau cũng khó tránh khỏi có những nghi ngờ về chủ vị Nam triều."
Chu Dĩ Đường toàn thân chấn động, tựa hồ rất kinh ngạc khi những lời Tạ Doãn vừa nói ra giống hệt với lời của Lương Thiệu năm đó.
Tạ Doãn nói: "Điều này cũng thuyết phục.
Lương Thiệu thuyết phục Phạm Kiến sau lưng tiên sinh, cho đứa bé kia đổi tên thành Phạm Nhàn, đưa hắn đến Đạm Châu.
Đợi đến khi tiên sinh phát hiện ra, ván đã đóng thuyền, người chỉ có thể tôn Duệ Vương giả kia làm thiên tử.
Tiên sinh lúc này mới đoạn tuyệt với Lương Thiệu trong lúc tức giận, rời khỏi Kim Lăng."
Khuôn mặt Chu Dĩ Đường trầm như nước, "Ông ấy như vậy là đại nghịch bất đạo!"
Tạ Doãn không rảnh mà đánh giá đức hạnh của Lương Thiệu, giống như long ỷ mà Lương Thiệu nâng vị Hoàng đế thế thân kia lên không phải long ỷ nhà hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh đối với Đại Chiêu vẫn luôn mang một mảnh lòng son, thà rằng làm trái lại tình sư đồ cũng không muốn thông đồng làm bậy, vậy vì sao lại nguyện ý giữ kính như bưng chuyện này hai mươi năm?"
Hai mươi năm thờ phụng, cung phụng một bức tượng Bồ Tát giả làm từ bùn thành Phật Tổ thật.
Lương Thiệu thất bại thảm hại chung quy cũng là vì tôn thờ cái người ngồi trên long ỷ dã tâm ngày càng bành trướng ấy.
Đây chẳng phải là chuyện khiến Chu Dĩ Đường ưu phiền ngày đó sao?
Khóe miệng của Chu Dĩ Đường giương lên một cách cứng ngắc lạnh lẽo: "Ta nguyện ý giữ kín như bưng chuyện này là bởi vì Lương Thiệu đã từng hứa với ta, ngày sau nhất định sẽ trả lại Đại Chiêu chính thống."
Tạ Doãn ngẩn người, nhất thời nghe không hiểu Đại Chiêu chính thống là ai: "...Ta?"
"Chính là Điện hạ."
"Nhưng năm đó ta vẫn còn sống trên hòn đảo ở Đông Hải, không có ai biết ta còn sống hay không..." Tạ Doãn ngừng lại, bừng tỉnh đại ngộ, "Ngài rời khỏi Kim Lăng là vì đi tìm ta."
Chỉ tiếc, Chu Dĩ Đường can đảm một đời, chung quy là vẫn không bằng Lương Thiệu dốc hết toàn bộ lực lượng của Giám Sát Viện để tìm kiếm, cuối cùng người đón Tạ Doãn hồi triều vẫn là Lương Thiệu.
Khóe môi Chu Dĩ Đường càng mím chặt hơn: "Lương Thiệu đã nuốt lời."
Đáy mắt Tạ Doãn đã đỏ ngầu, mỗi câu mà Chu Dĩ Đường nói ra đều giống như lưỡi đao đâm về phía hắn: "Ông ấy đón ngươi hồi triều, lại bắt ngươi tranh quyền cùng Bệ hạ, coi ngươi như mồi nhử, đi thăm dò một Bệ hạ bừng bừng dã tâm!" Ông đột nhiên nghiêng qua bàn trà, đưa tay chế trụ cổ tay lạnh buốt của Tạ Doãn: "Nếu không phải như vậy, ngươi sao có thể bị trúng Thấu Cốt Thanh!"
"Chu tiên sinh!" Tạ Doãn một hơi cắt lời ông, một mồi lửa thiêu đốt cổ họng hắn, thiêu đến giọng nói bắt đầu khàn khàn khó nghe, buộc hắn không thể không hít sâu hai hơi để giảm bớt sự bỏng rát, "Năm đó sau khi ta trúng độc, là Lương Thiệu tiến cung...!quở trách Bệ hạ, vậy nên Bệ hạ mới lệnh cho Phí Giới tới giải độc cho ta..."
Hai chữ "quở trách" là qua nhẹ, xác thực mà nói thì năm đó Lương Thiệu đã trực tiếp dẫn binh tới xông vào tẩm điện của Bệ hạ, dùng vũ lực cưỡng ép Bệ hạ phải giữ được mạng của Đoan Vương.
Sau khi Tạ Doãn tỉnh lại đã nghe được rất nhiều dị bản li kì khác nhau, nhưng là lão nhân đã canh giữ ở đầu giường hắn cứ giữ kín như bưng che giấu.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng Lương Thiệu đã làm đến bước này tức là không có ý làm phản, cũng đã triệt để mất đi thánh tâm.
Cuối cùng là rơi vào tình cảnh công huân tái thế mà sau khi chết lại không một ai dám đến tế bái.
"Cả đời Lương Thiệu chỉ đi sai hai bước cờ." Tạ Doãn nhìn Chu Dĩ Đường, chính mình cũng không biết nên dùng tâm tình gì để nói ra hai câu này: "Một là ông ấy tự mình đến Đông Hải, mặc cho Trần Bình Bình thừa lúc nhà vắng mà vào, nắm giữ Giám Sát Viện trong tay; Hai là ông ấy tự mình lãnh binh tiến cung, bức Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra..."
"Hai nước cờ này, đều là vì ta."
"Điện hạ." Hắn nhớ rõ thanh âm khàn khàn của lão nhân, còn có bàn tay đầy vết chai phủ lên mu bàn tay mình, "Điện hạ phải lấy đại cục làm trong, thiên hạ Đại Chiêu, toàn bộ phải nhờ Điện hạ rồi..."
Ông muốn Tạ Doãn dâng tấu chương, xin thả Trần Bình Bình ra.
Muốn hắn giữ thể diện cho Bệ hạ, muốn hắn tránh khỏi mũi nhọn, muốn hắn "chầm chậm mưu toan".
Tạ Doãn mười sáu tuổi mất hết hy vọng nghiêng đầu qua, không muốn để ý đến điều gì nữa.
Lúc ấy hắn hận Lương Thiệu, hận ông và lão thái giám đã ép hắn đến mức này.
Ta đã là một phế nhân, thiên hạ Đại Chiêu có liên quan gì đến ta?
Lương Thiệu năm đó có biết được rằng cái bóng mà ông nâng đỡ hóa ra đã sống như chủ nhân thiên hạ, triệt để thoát ly khỏi tầm kiểm soát của ông hay không?
Có phải bắt đầu từ khi đó Lương Thiệu đã đoán được mình thất bại rồi hay không? Cho nên ông mới giấu bí mật này vào An Bình Lệnh cùng binh quyền ngập trời giao cho Chu Dĩ Đường, trông chờ Chu Dĩ Đường có thể cải thiên hoán nhật, đền bù tất cả sai lầm của ông?
Trong lòng Tạ Doãn đột nhiên khẽ động, giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, rõ ràng là sắp tới giữa mùa hạ, hắn hiện tại lại băng lạnh đến mức răng hàm run lên.
Vậy thì, Ngôn Băng Vân đã phát giác được có điều không đúng từ lúc nào?
Là thời điểm khi ở Bắc triều nhận ra Nam triều ngày càng lo ngại việc chiến đấu, hay là thời điểm y không hiểu vì sao Giám Sát Viện lại hạ lệnh trừ khử Ngô Phí? Khi y chống lại mệnh lệnh của Trần Bình Bình và giữ lại mạng cho Ngô Phí, rốt cuộc đã nghi ngờ đến đâu rồi?
Cho nên...!Y mới áy náy như vậy sao?
Toàn gia Ngôn gia trung liệt đều tuẫn táng theo hoàng thất Đại Chiêu, mà y lại trở thành một thanh đao không phân được trái phải trong tay một kẻ giả mạo.
Vận mệnh giống như đặc biệt thích trêu đùa y, một chiếc áo lông chồn trong màn tuyết rơi năm đó không thể sưởi ấm được thiên nhai tâm địa của cô thần nghiệt tử; vậy nên y tự tay đưa một chén rượu độc, triệt để cô lạnh dũng khí cuối cùng của Nam triều.
...!Đều là báo ứng.
Tạ Doãn hận đến mức cắn chặt răng, cơ hồ mài nhỏ cái tên ấy giữa hàm răng.
"Ngôn, Băng, Vân!"
- --------------------------------------
Vốn dĩ Tạ Doãn cũng không hề có ý muốn tranh đoạt, mà Ngôn Băn Vân ban đầu cũng không đành lòng hạ độc Tạ Doãn...
Vốn dĩ ban đầu Tạ Doãn còn nói Duệ Vương kia là người thân duy nhất còn lại của hắn, hắn không hận.
Thế mà giờ lại biết được đó chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nhặt được từ trong đám binh lính...
Ngôn Băng Vân thì bất chấp làm mọi điều chỉ vì muốn báo thù cho Ngôn gia và tận trung với Nam triều, thế mà cuối cùng chưa làm được gì đã phát hiện ra mình chỉ là một thanh đao của Hoàng đế giả, thậm chí còn hại luôn người mình yêu....