[Bjyx] Abo Chi Cưỡng Chế Thụ Thai

Chương 34: 34: Chương 33





Một câu nói làm cho Tiêu Chiến có chút xấu hổ.
Chuyện trên đời này thật không dự đoán trước được, mấy tháng trước, cậu vẫn còn là thiếu tướng ý chí hăng hái, cõi lòng đầy chính nghĩa thực hiện sứ mệnh quân nhân, xung đột vũ trang với Kennard.

Mà hiện tại, nơi này lại trở thành nơi tránh nạn của cậu.
"Ca, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa..." Vương Nhất Bác nhìn ra Tiêu Chiến có chút ngại ngùng, liền ngay lập tức kéo Kenard nói qua chuyện khác.
Thật vất vả mới đuổi được ca ca đi, Vương Nhất Bác ôm quả trứng thở dài nhẹ nhõm một trận, ngồi trên sofa: "Em yêu, tôi cảm thấy, chúng ta vẫn phải ở bên quả trứng này thêm mấy tháng nữa, cứ gọi là quả trứng con chúng ta quả thật có chút tùy tiện, chi bằng đặt một cái tên cho nhóc con đi"
Tiêu Chiến mí mắt nhảy nhảy một phát, nhìn khuôn mặt thiếu đòn của Vương Nhất Bác, chắc chắn sẽ không đặt nổi cái tên làm mình cao hứng đâu.
"Trước đặt cái nhũ danh đi, tôi là phụ thân của đứa nhỏ, đương nhiên theo họ của tôi.

Nhóc con tròn vo đáng yêu như vậy, gọi là Toả Nhi được không?"
"....."
"Em không nói lời nào tức là đồng ý rồi, đến đây, Vương Tiêu Toả, baba hôn con một cái." Hắn hôn một cái thật mạnh lên quả trứng, đầu Tiêu Chiến lại bắt đầu đau đớn co rút.

Tại sao Vương Nhất Bác ngay cả cái tên cũng không đặt đàng hoàng được thế? Toả? Chẳng lẽ phải nhắc nhở bé con rằng nhóc sinh ra từ trứng sao?
Trong lòng một phen bão táp đảo qua, Tiêu Chiến vẫn như cũ duy trì gương mặt than không cảm xúc, tiện tay cầm lấy máy liên lạc bên cạnh kết nối internet xem tin tức tuần tra Liên Bang, coi như mình không nhìn thấy gì đi.
Tuy rằng toàn bộ tinh hệ Delta không nhỏ nhưng Lam Tinh là một tinh cầu không lớn.


Là tinh cầu trung tâm tinh hệ, dân cư thường trú của Lam Tinh tầm tám mươi triệu người, sản nghiệp chủ yếu cũng tương đối tập trung, đa số là sản xuất vũ khí công nghiệp cùng với nghiên cứu phát triển quân dụng công nghệ cao.
Ngoại trừ liên quan tới quân công nghiệp, công dân Lam Tinh bình thường còn gánh vác sản xuất một phần lương thực và vật dụng hằng ngày.

Mà điểm dừng chân đầu tiên Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến là thành phố sản xuất nông nghiệp duy nhất và lớn nhất Lam Tinh – thành phố Watian.
Điều kiện khí hậu Lam Tinh coi như không tệ, bốn mùa rõ ràng.

Hiện tại là mùa thu, phi hành khí bọn họ đáp xuống sân bay gần bên Watian, rồi mới dùng xe chuyên dụng đi tới khu trung tâm thành phố Watian, một đường trên xe, hai bên là ánh vàng rực rỡ, ruộng lúa vô biên vô tận, hòa mình với thực vật xanh um tươi tốt, so với cuộc sống trước đây của cậu ở Thường Viễn Tinh mà nói, nơi này là nền nông nghiệp nguyên thủy, nhưng cũng mang nét đẹp tự nhiên mỹ lệ.
"Đừng nhìn nơi này mênh mông vô bờ, cây nông nghiệp của Watian chỉ đủ cung cấp cho người dân Lam Tinh sử dụng, hơn nữa vẫn chưa cung cấp đủ, may mắn là các tinh cầu bên cạnh cũng có thể cung cấp một ít, xem như miễn cưỡng đáp ứng đủ." Dọc đường đi, Vương Nhất Bác với tu cách chủ nhà đến nơi nào cũng phụ trách giới thiệu một lượt cho Tiêu Chiến: "Em có thể nghĩ tới, vài năm trước nơi này còn là một mảnh đất hoang đấy."
"Cho nên vài năm trước thức ăn của các anh đều dựa vào cướp đoạt?" Tiêu Chiến nói móc hắn một câu, thủ lĩnh tinh đạo ngại ngùng sờ sờ mũi, vừa muốn giải thích, xe đã chầm chậm dừng lại trước cửa một tòa nhà gạch đỏ ba tầng.
"Điện hạ, trời ạ, thật là ngài sao? Còn có thể sinh thời ở đây gặp được ngài thật sự quá tốt" Nghênh đón bọn họ là một lão gia gia đầu tóc bạc phơ nhìn qua tuổi đã khá cao.
"Ông nội Watt, là con, con lại gặp ông ạ.

Còn mang theo người quan trọng nhất của con." Vương Nhất Bác trước một bước tiến lên đỡ ông, cười giới thiệu: "Đây là người con..." bàn chân bị Tiêu Chiến hung hăng đạp một cái, chữ "yêu" bị mắc ở cổ không nói ra được
"Tiêu Chiến, con chào ông." Thiếu tướng đứng thẳng người, vươn tay ra với ông.
Trong đôi mắt nho nhỏ của ông nội Watt toát lên sự từ ái, run run bàn tay bắt lấy tay của cậu nắm một hồi nói: "Là người rất quan trọng của điện hạ đúng không? Thật là một cậu trai tuấn tú.

Lão Watt ta sinh thời chẳng những có thể gặp được điẹn hạ còn có thể nhìn thấy ái nhân của ngài, thật là chết cũng nhắm mắt a."

"Nói bậy, ông nội Watt còn có thể sống đến mấy trăm tuổi lận." Làm một tiểu bối ngọt miệng chọc lão ông vui cười ra mặt.

Lúc vào nhà với nhau, Vương Nhất Bác ghé vào tai Tiêu Chiến giới thiệu: "Kennard và tôi đều là ông nội Watt chăm sóc tới lớn, con trai của ông ở nơi này quản lí sản xuất nông nghiệp, sau khi ông nghỉ hưu liền dọn vào sống với con cháu, em chuẩn bị tốt tinh thần, người nhà bọn họ có hơi nhiều chút..."
"Điện hạ, là điện hạ tới" Vừa vào nhà, nhìn đám người đầy phòng.

Tiêu Chiến liền hiểu người nhà bọn họ có hơi nhiều là ý gì...
Đây không phải có hơi nhiều, mà là rất rất nhiều được không?
Chỉ thấy trong đại sảnh không khí ấm áp, nam nữ thanh thiếu niên nhìn sơ sơ cũng phải có ba mươi người, nhỏ tuổi nhất còn đang học đi.

Bọn họ dường như đều quen biết Vương Nhất Bác, vừa nhìn thấy hắn, đã chạy vọt tới ôm lấy đùi hắn, Tiêu Chiến bị bọn họ ép qua một bên, hoàn toàn không thể lại gần Vương Nhất Bác.
Ngoài hơn ba mươi cô cậu nhóc, người lớn trong nhà cũng có hơn hai mươi người, đây chắc là con cháu thậm chí chắt chút chít của ông nội Watt.
"Đúng đúng,.

Mỗi người đều có quà nha." Vương Nhất Bác bị đám nhỏ vây chặt như cối nêm, vừa bảo vệ Toả Nhi vừa như biến ảo thuật, không biết từ chỗ nào lấy ra rất nhiều kẹo, phân phát cho các bạn nhỏ.

Chặn lại miệng của bọn nhóc, cuối cùng cũng có cơ hội kéo Tiêu Chiến ngồi xuống trước bàn ăn, hắn thở nhẹ ra một hơi.

"Biết điện hạ muốn tới, phụ thân từ sáng sớm đã tự mình đi vườn trái cây hái ít trái cây tươi mới, hi vọng điện hạ và bạn điện hạ sẽ thích." Nói chuyện là con trai lớn của ông nội Watt, một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Ông cực kì nho nhã dịu dàng, thanh âm trong trẻo dễ nghe, khí chất cũng rất ôn hòa.
Tiêu Chiến nãy giờ không nói gì nhịn không được nhìn nhiều ông hơn môt chút, lại quét một vòng tất cả nam nữ trên bàn ăn, tim chùn lại một chút, chân mày cũng cau lại.
Tuy tằng tin tức tố của cậu từng bị Vương Nhất Bác dùng thuốc mạnh mẽ cải tạo qua nhưng bản thân là một Alpha, cảm giác linh mẫn đối với tin tức tố Omega tuyệt đối không sai.
Nhưng như vậy cũng quá hoang đường rồi, sao có thể nguyên một gia đình đều là Omega cơ chứ? Phải biết là, dù ở Quốc Hội Tinh có tỉ lệ Omega cao đi chăng nữa thì Omega cũng chỉ chiếm 1.5 phần trăm tổng dân số.

Ở các hành tinh khác, tài nguyên không dồi dào bằng, tỉ lệ Omega còn không tới 1 phần trăm.
Bởi vì dân số ít nên Omega mới quý giá vạn phần.
Tiêu Chiến lại đánh giá đám nhóc đang chơi ở bên cạnh, con nít còn nhỏ, vẫn chưa phát dục hoàn toàn, hiện tại vẫn không có cách nào phán đoán có phải Omega hay không, nhưng cho dù con cháu ông nội Watt đều là Omega thì bọn họ cũng phải có người đánh dấu chứ, nếu không nhứng đứa trẻ này từ đâu ra?
"Ông nội Watt, cực khổ cho người rồi, những năm này làm phiền người lo toan chuyện nông nghiệp, vất vả cho mọi người rồi, con xin cạn trước li này, cảm ơn mọi người đã cống hiến vì Lam Tinh" Vương Nhất Bác giơ chén rượu lên, làm tư thế kính mọi người một li.

Thân là Alpha duy nhất ở đây, tin tức tố của hắn hoàn toàn khác biệt so với mọi người ở đây, mặc dù rất cường đại.

Nhưng Tiêu Chiến có thể cảm nhận được, tất cả các Omega ở đây rất kháng cự với tin tức tố của Vương Nhất Bác, hoàn toàn không ai có phản ứng khi tin tức tố bị kích thích, bọn họ cứ như một đám Beta quây quần uống rượu với nhau vậy, không khí cực kì quỉ dị.
Phải biết rằng, ở Liên Bang, trong đám đông Omega sẽ được bảo hộ rất nghiêm ngặt, người bảo hộ có thể là người nhà hoặc đối tượng kết hôn, bởi vì Omega một khi chen lẫn vào đám đông, không có ai dám bảo đảm bọn họ có thể bị tin tức tố Alpha có mặt ở đó kích thích tới phát tình hay không.
Cho nên Omega không thể tham gia các hoạt động quần chúng tập thể, có thể nói là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không gần, ở nhà chăm chồng dạy con cũng không ngoa.
Trên bàn cơm, Vương Nhất Bác cùng một nhà ông nội Watt trò chuyện thật hòa thuận vui vẻ, từ giai thoại lớn lên dưới sự chăm sóc của ông nội Watt tới sự phát triển nông nghiệp của thành phố Watian, rồi lại quan tâm tới sự trưởng thành của đám trẻ trong nhà.
Rượu quá ba tuần, không khí cực kì ấp ám yên bình, Tiêu Chiến không quen ứng phó trước đám đông, cũng không thân quen với gia đình ông nội Watt tự nhiên cũng ít nói, cậu chỉ yên lặng lắng nghe.

Đột nhiên bàn tay ấm áp, vị nào đó đã uống say giọng nói có chút nghề ngà, nắm lấy bàn tay cậu, đứng lên tuyên bố nói:

"Vị này, là ái nhân của con, là người con yêu nhất đời này, con dẫn cậu ấy tới gặp ông nội Watt là muốn nói cho người biết, tiểu Bác trưởng thành rồi, còn cưới chồng, sinh...sinh..."
"Câm miệng." Tiêu Chiến lạnh mặt hung hăng huých tay hắn một cái, cậu mới không muốn đem chuyện mình sinh một quả trứng công khai trước mặt mọi người như vậy, huống chi, cậu tới bây giờ cũng chưa từng thừa nhận quan hệ của cậu với Vương Nhất Bác.
"Chúng ta đã sớm nhìn ra.

Vị này là Tiêu thiếu tướng anh hùng chiến đấu của Liên Bang đi? Một Alpha rất cường mạnh, thật mừng thay cho anh nha, Vương Nhất Bác ca ca." Một tôn nữ của ông nội Watt nói chuyện.
Rút bàn tay ra ngồi xuống, Tiêu Chiến trong lòng xấu hổ dần bị nghi hoặc thay thế.

Tại sao cả nhà này đối với chuyện người yêu Vương Nhất Bác là một Alpha hoàn toàn không có chút kì lạ vậy?
Giống như chuyện Alpha và Alpha kết hợp trong mắt bọn họ là chuyện rất bình thường.

Phải biết rằng, ở Liên Bang quan hệ đồng tính chỉ có thể xuất hiện ở Beta với Beta.

Gánh vác trách nhiệm sinh sản là Alpha và Omega tới tuổi kết hôn nhất định sẽ bị yêu cầu kết hôn.

Ngoại trừ pháp luật quy định, thiên tính động dục của A và O cũng làm cho bọn họ không có khả năng cùng B hoặc đồng tính sản sinh du͙c vọng.
Đây cũng là nguyên nhân trước đó cậu không hề phòng bị đối với Vương Nhất Bác.

Không bao giờ có chuyện một Alpha yêu một Alpha khác, không nghĩ tới ở đây, A cùng A yêu nhau lại được mọi người chấp nhận và chúc phúc..