Tâm tình vốn dĩ rất vui của Vương Nhất Bác, sau khi nhìn mấy hàng chữ hiện ra trước mắt, hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
Hắn không thể tin được cái hắn vừa nhìn thấy, hoặc là nói, hắn không tin Tiêu Chiến sắp tiếp nhận một mệnh lệnh như vậy!
Không, này không phải sự thật, cho dù cậu có thể đi chấp hành mệnh lệnh không có nhân tính như vậy, nhưng cậu không thể đối xử với hài tử bọn họ như vậy! Đứa bé kia không chỉ là của Tiêu Chiến, còn là của hắn nữa!
Huyết sắc trên mặt Vương Nhất Bác hoàn toàn biến mất, lảo đảo về phía sau một chút, ngồi xuống ghế da của Tiêu Chiến, chỉ chút sức lực ngắn ngủi này, hắn vậy mà cảm thấy thân thể rã rời, sau lưng bốc lên mồ hôi lạnh.
Chuyện Tiêu Chiến sắp làm kết tiếp, cùng với sắp xếp không hề có trách nhiệm của cậu với hài tử của bọn họ, làm trái tim Vương Nhất Bác từ lúc yêu Tiêu Chiến tới nay một mảnh lạnh lẽo.
Đem máy truyền tin của Tiêu Chiến tắt đi, hắn ngồi trên ghế mà há mồm thở dốc không ngừng, lắc lắc đầu, nói với bản thân mọi chuyện có lẽ sẽ không xấu như mình tưởng tượng đâu.
Hắn yêu Tiêu Chiến, hắn vốn nên tin tưởng người mà hắn yêu sâu đậm này.
Nhưng mà, nội dung nhiệm vụ thật sự vượt quá phạm vi chịu đựng cùng nhẫn nại của hắn.
Tiêu Chiến hoàn toàn xem nhẹ an toàn của mình và đứa bé của bọn họ, càng làm cho hắn không có cách nào chấp nhận.
Không được, hắn phải ngăn cản Tiêu Chiến phục chức, nếu sau khi cậu phục chức, chính là phải chấp hành một mệnh lệnh tàn khốc như vậy.
Hắn hấp tấp mà đứng lên, cầm lên máy truyền tin muốn tìm Tiêu Chiến đối chất, cửa thư phòng bị đẩy ra.
Kì thật, hội nghị hôm nay là lời động viên trước cuộc chiến, Tiêu Chiến là thiếu tướng nên nhất định phải tham gia, chính là, cậu phạm phải một sai lầm nhỏ, quên mang máy truyền tin, mà không có máy truyền tin, hội nghị sẽ không nhận được được lời nhắn của cậu, thế là cậu phải trở lại lấy máy truyền tin đem theo.
Nhưng mà hiện tại, xem ra Vương Nhất Bác đã biết chút gì đó, hơn nữa cảm xúc còn cực kì kích động.
"Ai cho phép anh đụng vào đồ vật của tôi?" Tiêu Chiến muốn giáo huấn hắn một trận, nhưng không phải bây giờ, cậu đi vào phòng, vội vàng cầm lấy máy truyền tin muốn chạy.
Vương Nhất Bác đè lại tay cậu, dùng sức không cho cậu rời đi:" Em muốn đi làm cái gì?"
"Mở cuộc họp.
Còn nữa, chuyện của tôi không cần báo cáo với anh đi?"
"Mở cuộc họp?" Vương Nhất Bác cười lạnh:" Mở cuộc họp để thảo luận làm sao hủy diệt một cái tinh cầu? Tiêu Chiến, em gấp tới chờ không nổi muốn làm kẻ hủy diệt tinh cầu tới vậy à?"
Tiêu Chiến một phen đẩy cánh tay hắn ra, con ngươi lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác:" Anh tùy tiện lật xem máy truyền tin của tôi, nhìn trộm chuyện riêng tư của tôi.
Lần này tôi không so đo với anh, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích cho anh bất cứ cái gì!"
"Riêng tư? Em có cái rắm riêng tư! Em là người của tôi, trong bụng còn mang thai hài tử của tôi đó!" Vương Nhất Bác khó thở, đứng dậy kéo lấy cánh tay của Tiêu Chiến.
"Bang" một tiếng, bàn tay Tiêu Chiến không chút khách khí hướng lên mặt Vương Nhất Bác tát một cái:" Tôi không phải người của anh, chú ý lời nói của anh!" Rồi mới thật sự xoay người rời đi, đem Vương Nhất Bác tức tới sắc mặt xanh mét, tùy tay nắm lấy một đồ vật hung hăng ném lên cửa kính.
"Chủ nhân cậu đâu?" Vương Nhất Bác hoãn giận một chút, mới nhớ tới hắn cần ngăn cản Tiêu Chiến, vội vàng chạy xuống lầu, nơi nào còn bóng dáng Tiêu Chiến? Thế là bắt được Lục Tiểu Bảo liền hỏi.
Lục Tiểu Bảo cầm theo dụng cụ vệ sinh tính lên lầu thu thập chiến trường thư phòng vừa xảy ra tranh chấp, lại bị Vương Nhất Bác chặn lại, dùng đôi mắt bự bự nhìn Vương Nhất Bác, có nề nếp mà trả lời:" Tù phạm tiên sinh, chủ nhân ra ngoài rồi!"
"Lại gọi tôi tù phạm tiên sinh tôi liền đem cậu cách thức hoá!"
Tức giận với một người máy cũng không phải biện pháp.
Vương Nhất Bác đuổi theo ra cửa, xe chuyên dùng của Tiêu Chiến đã không thấy bóng dáng, đáng giận chính là, cậu mang theo máy truyền tin, chính mình tuy cảm nhận được cậu đi một nơi cách chỗ này không xa, lại không có cách nào biết địa chỉ cụ thể.
Oán hận đấm một quyền, có bản lĩnh cậu tối nay đừng trở về, nếu không chính mình nhất định phải thu thập cậu!
Nếu có thể, Tiêu Chiến thật sự không muốn về nhà đối mặt với Vương Nhất Bác.
Sau khi bị Vương Nhất Bác phát hiện ra bí mật, cậu theo bản năng muốn chạy trốn chất vấn của Vương Nhất Bác, đúng vậy, gần như chạy trối chết.
Cho dù lần nữa nhắc nhở bản thân, hành động của cậu không liên quan gì tới Vương Nhất Bác cả, càng không có nghĩa vụ phải thông báo với hắn cái gì, một tia áy náy cũng xấu hổ mãnh liệt vẫn đang bao vây ép buộc cậu phải đối mặt với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến có chút phiền muộn, ngồi trong xe nhưng vẫn không phát ra chỉ lệnh về nhà, nghĩ đến tình huống thân thể hiện tại của mình, đem tàn thuốc dập tắt- Cậu vốn rất ít hút thuốc trừ khi tâm tình cực kì tệ.
Vì cái gì cậu không muốn đối mặt với Vương Nhất Bác? Rõ ràng từ đạo lí mà nói, cậu không có làm sai chuyện gì không phải sao? Cậu là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của cậu.
Cậu cũng không để an toàn bản thân và đứa bé đi vào chỗ chết.
Trước đó, cậu cũng đã hỏi qua Jonhson thậm chí đã cẩn thận tỉ mỉ đo lường tính toán phạm vi phóng xạ của đạn hủy diệt.
Được rồi, cậu không có cách nào đảm bảo an toàn của mình khi chấp hành nhiệm vụ này, nhưng cậu phải từ chối mệnh lệnh này thế nào? Chả lẽ nói với quân bộ cậu mang thai rồi? Cái này cũng quá mức bậy bạ, căn bản không có lí do phù hợp gì để từ chối cả.
Đúng vậy, hành động của cậu không không có vấn đề gì, cậu cũng không cần để ý suy nghĩ của Vương Nhất Bác.
Cái gia khoả kia, không trải qua sự đồng ý mà xâm phạm sự riêng tư của cậu, can thiệp sinh hoạt của cậu.
Cậu sớm nên để cho Vương Nhất Bác lăn xa một chút, không cần ý đồ thâm nhập vào cuộc sống của cậu.
"Về biệt thự." Mệnh lệnh phát ra, tài xế người máy tự động điều khiển xe, rất nhanh liền trở về biệt thự Tiêu gia, Tiêu Chiến xuống xe, hít sâu một hơi, nói với bản thân cùng lắm thì đánh một trận với Vương Nhất Bác, có gì phải lo lắng chứ.
"Đã chịu về nhà rồi à?" Vào nhà, thanh âm Vương Nhất Bác như oán phụ vang lên bên tai Tiêu Chiến.
Người nam nhân đại khái đã ngồi ở phòng khách một ngày đi, nơi nào cũng không đi, nhìn ánh mắt của hắn tràn đầy lửa giận.
"Tôi không có gì muốn nói với anh cả." Tiêu Chiến lướt qua hắn muốn chạy lên lầu.
"Em đứng lại đó cho tôi." Vương Nhất Bác rống lên một tiếng, Tiêu Chiến nện từng bước dừng lại, xoay người lại nói:"Nếu anh muốn cãi nhau, tôi không có tâm trạng đó."
"Ai con mẹ nó muốn cùng em cãi nhau.
Lão tử muốn nói với em mấy câu còn không được sao?" Vương Nhất Bác sắp bị cậu đông lạnh tới hết giận rồi.
Tiêu Chiến đoán không sai, từ giữa trưa sau khi Tiêu Chiến rời đi, hắn vẫn luôn ngồi ở đây chờ cậu trở về.
Hắn giúp Tiêu Chiến tìm hàng trăm hàng ngàn cái cớ rằng tại sao cậu lại làm như vậy, chỉ cần Tiêu Chiến chịu giải thích rõ ràng với hắn, hơn nữa nguyện ý từ bỏ nhiệm vụ.
Hắn đều có thể làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Chính là thái độ Tiêu Chiến vừa lạnh vừa cứng, tư thái hoàn toàn cự tuyệt cùng hắn nói chuyện, làm hoả khí của hắn lại lần nữa xông lên.
"Được, anh nói." Dù sao buổi tối hôm nay cũng không thể bình yên mà qua được.
Tiêu Chiến dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, nghe hắn muốn nói những gì.
"Cái nhiệm vụ kia, có phải là thật hay không? Theo tôi thấy, muốn hủy diệt một tinh hệ...trời ạ, tôi thật không muốn tin em lại tiếp nhận một nhiệm vụ như vậy." Vương Nhất Bác đỡ lấy đầu, trong giọng nói mang theo chút thống khổ.
"Tôi là quân nhân, giá trị tôi tồn tại là phục tùng mệnh lệnh mà không phải nghi ngờ mệnh lệnh."
"Chính là em có biết không, một tinh hệ có bao nhiêu sinh mệnh! Trừ bỏ những phần tử mưu phản trong miệng quân bộ các em, còn lại phần lớn đều là bình dân vô tội, còn chim cỏ muông thú, các em sao có thể đánh một viên đạn hủy diệt làm tất cả biến mất hoàn toàn cơ chứ?"
"Tôi nói, tôi sẽ không nghi ngờ mệnh lệnh." Tiêu Chiến vẫn duy trì lãnh ngạnh, mới có thể không toát ra sự thật cậu không tình nguyện chấp hành nhiệm vụ này.
Lúc nhìn tóm tắt nhiệm vụ, cậu thật sự hi vọng phụ thân có thể hủy bỏ nhiệm vụ này, không vì cái gì khác, bởi vì có tình báo nói tinh hệ Kate có phản quân, liền tiêu diệt toàn bộ tinh hệ, hành vi này quá mức tàn khốc.
Nhưng chuyện này đề cập tới uy nghiêm quân bộ Liên Bang, cậu không thể nói với Vương Nhất Bác, thậm chí không được biểu hiện ra bất mãn với nhiệm vụ, một chút cũng không thể.
"Em là người máy à? Không huyết nhục, không lương tâm, không năng lực tự hỏi?!!" Vương Nhất Bác thề, cuộc đời mình từ trước tới nay, lần đầu tiên dùng từ ngữ ác độc như vậy nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mắt đen lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác không nói gì.
"Thân ái, thật xin lỗi." Vương Nhất Bác đối với chuyện mình nói quá đáng đáng cũng có một chút áy náy.
Hắn đến gần Tiêu Chiến, ở trước mặt cậu gập gối hạ thấp người, tận lực khắc chế lựa giận của bản thân, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ chút:" Tôi biết em phân bất do kỉ, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn em phạm trọng tội như vậy.
Tin tưởng tôi, vì chính nghĩa giết người và không phân đúng sai phải trái, xanh đỏ đen trắng hủy diệt một tinh hệ là hoàn toàn không giống nhau.
Tôi không muốn em nửa đời sau mỗi ngày đều thức dậy trong ác mộng, chúng ta bỏ nhiệm vụ này đi được không? Dù không tính vì em, thì cũng phải vì con chúng ta mà suy xét lại được không?"
Nói đến hài tử, Vương Nhất Bác lại cầm lòng không đậu mà kích động lên:
" Chỉ cần lên chiến hạm, thân thể em sẽ tiếp xúc với rất nhiều phóng xạ, ở quá trình khống chế đạn hủy diệt tuy rằng cơ giáp có thể chống đỡ một lượng phóng xạ nhất định nhưng ai có thể đảm bảo, đạn hủy diệt có thể tạo ra bao nhiêu phóng xạ, thân thể em sẽ tiếp xúc với bao nhiêu phóng xạ.
Càng không cần phải nói sau khi đạn hủy diệt nổ mạnh, lực lượng đem tất cả san bằng thành mảnh hoang vu đó, thân ái, em nhất định phải đem sinh mệnh mình ra đùa giỡn vậy ư? Có thể hay không, mong em suy nghĩ một chút tới tôi, tới đứa bé, chúng tôi đối với em mà nói chẳng lẽ không có chút vướng bận nào sao? "
Đây là dùng tình cảm đả động, dùng lí lẽ để thuyết phục, trong lòng Tiêu Chiến cũng có chút khổ sở, nhưng tình huống hiện tại, tên đã lên dây rồi không thể không bắn.
Cậu lãnh ngạnh mà quay đầu đi không nhìn đôi mắt Vương Nhất Bác:" Không cần khuyên, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ tận lực bảo vệ chính mình.
Nếu tôi chết trận sa trường, cũng là vì nước hi sinh thân mình, không có gì phải khổ sở cả."
"Sao em lại ngang bướng hồ đồ như vậy!!" Vương Nhất Bác sắp phẫn nộ đến tột đỉnh.
" Vương Nhất Bác từ lúc bắt đầu, tôi chính là như vậy không phải sao?" Tiêu Chiến khó có được chính diện phản bác lại chỉ trích của Vương Nhất Bác, cậu thậm chí khẽ động khoé miệng:
" Giống như lời anh nói vậy, tôi là người máy quân đội lạnh nhạt, không huyết nhục, không có lương tâm, ngay cả năng lực tự hỏi cũng không có.
Tôi như vậy, anh rốt cuộc chấp nhất cái gì? Lại muốn khuyên nhủ tôi cái gì? Vì muốn đứa bé này ư? Đứa bé mất rồi, anh vẫn có thể tìm một đống lớn Omega sinh cho anh mà, vì cái gì muốn dây dưa với tôi.
Hay là đùa bỡn thân thể tôi làm cho anh có cảm giác thành tựu dị dạng biến thái?".