Bình Yên Nơi Anh

Chương 11: Chương 11





Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, Lục Kiều Kiều chính thức trở thành một kẻ bỉ ổi dơ bẩn, Lục gia chắc chắn sẽ vứt bỏ hoàn toàn cô ta, quan trọng là người bạn thân Lục Mộng Kỳ của cô sẽ không phải chịu ủy khuất nữa.
Tưởng tượng đến cảnh này, tâm tình Kha Nhược Vũ không khỏi tốt lên hơn bao giờ hết.
"Được, vậy tôi không quấy rầy ông nữa, chúc ông chơi vui vẻ."
Kha Nhược Vũ xoay người còn chưa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ phía sau lưng.
Là thanh âm của giám đốc Vương.
Hai tay giám đốc Vương che kín giữa háng, sắc mặt vì bị đau mà chuyển thành màu gan heo, không ngừng lui về phía sau, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Khi hắn xé váy Lục Kiều Kiều thì bị cô dùng giày cao gót đá trúng giữa háng.

Một cước này, như muốn hủy đi tiểu đệ của hắn, hắn dùng ngũ khí cô cùng hung ác và tức giận nói: "Tiểu tiện nhân, còn dám đánh tao, hôm nay tao sẽ chơi chết mày."
Lục Kiều Kiều từ trên giường đứng lên, thuận tay cầm lấy chiếc bình gốm sứ đặt trên bàn ở ngay gần đó.

Hắn tức giận giơ tay muốn tát cô một cái, Lục Kiều Kiều tay cầm bình hoa đập mạnh lên cái đầu trọc của giám đốc Vương.
Rầm!
Mãnh vỡ nhỏ của bình hoa bắn ra bốn phía, đỉnh đầu của giám đốc Vương tóe máu, máu tươi chảy từ đầu xuống mặt rồi đến cổ.


Lục Kiều Kiều nắm chặt miệng bình hoa, góc nhọn của bình hoa chĩa thẳng vào động mạch trên cổ giám đốc Vương : "Không muốn chết thì đừng nhúc nhích."
Giám đốc Vương bị dọa, trong nháy mắt không dám động loạn.

Kha Nhược Vũ cũng không nghĩ tới, Lục Kiều Kiều lại sẽ phản kháng, còn khống chế được tên to béo gấp đôi cô như kia.
Lục Kiều Kiều hô to: " Mau tới bắt Kha Nhược Vũ lại, nếu không mảnh gốm này cắm thẳng vào cổ họng ông! "
" Đừng hòng dọa được tôi! " hắn quát lớn.

Sau đó, cổ hắn truyền đến cảm giác nhoi nhói, thì góc nhọn của bình hoa đã đâm thủng da hắn, còn thiếu một chút nữa là đâm vào động mạch.
Lục Kiều Kiều khống chế giám đốc Vương : " Bắt cô ta lại, không thì cái mạng sống này của ông không giữ được đâu, cũng đừng có nghĩ tới chuyện vùng vẫy, tôi còn rất nhiều cách khiến ông chết đấy! "
Kha Nhược Vũ nghe cô nói sắc mặt đại biến, chạy về phía cửa ra vào muốn chạy trốn.

Nhưng vừa chạy được vài bước, đã bị giám đốc Vương khỏe mạnh túm trở lại, ném giường : "Buông tôi ra, buông ra, biết tôi là ai không? Tôi chính là tiểu thư Kha gia, Kha Nhược Vũ, tôi nhất định sẽ bảo cha tôi giết ông! "
Thật là ngu xuẩn, vậy mà cô lại bị một người ngu xuẩn thế này liên tục khi dễ.

Bây giờ nghĩ lại, là cô quá yếu.

Lục Kiều Kiều đứng đằng sau, tiếp tục kề mảnh vỡ bình hoa sát cổ giám đốc Vương : "Xé quần áo cô ta ra."
Kha Nhược Vũ nghe thấy, lập tức quát to: "Lục, cô dám...!cô dám cho bọn họ chạm vào tôi dù chỉ một chút.

Cha mẹ sẽ không bỏ qua cho côi."
Tâm tình của Lục Kiều Kiều hiện đang rất tốt, cô cong môi cười khẽ: " Kha Nhược Vũ, cho dù cô kêu rách cổ họng cũng sẽ không ai nghe thấy đâu.

Cô cho người đến hủy hoại tôi trước, cũng không nghĩ tới cô sẽ có ngày hôm nay......"
Hai tay Kha Nhược Vũ bị giám đốc Vương giữ chặt lại, thân hình cô ta vốn đã nổi bật, lại thêm bộ lễ phục dạ hội tối nay lại là loại gợi cảm nhất.

Ngực váy bao lấy bộ ngực gợi cảm cùng đường cong thân thể được lễ phục ôm sát.


Hiện tại bị trói giãy dụa trên giường, cô ta càng hét to càng khơi dậy sự hưng phấn của giám đốc Vương.
Lục Kiều Kiều chạy tới phòng tắm, một tay vặn tay nắm cửa, cánh cửa mở ra một khe hở.

Cô nhanh chóng mở cửa lại, khóa trái từ bên trong.

Khóa trái từ bên trong, bên ngoài sẽ không mở được, trừ phi có người cầm chìa khóa đi lên.
Cô kéo ngăn tủ ra chặn giữa tay nắm cửa với bồn rửa tay.

Lục Kiều Kiều lưng dựa vào tủ, toàn thân mềm yếu vô lực, cặp mắt chuyển thành màu đen, vài giây sau thì ngã xuống trên đất.
Công dụng của thuốc này quá mạnh, cô đã chống đỡ đến cực hạn.

Không được, cô không thể ngất đi.

Lục Kiều Kiều đi đến dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, mở vòi nước ra để nước lạnh xối lên thân thể.

Ngoài cửa là âm thanh thét chói tai của Kha Nhược Vũ : "Dừng tay, ông mau dừng tay cho tôi! Buông tôi ra! "
Roẹt......

Thanh âm quần áo xé rách, hòa lẫn tiếng cười phóng đãng của đàn ông.
"Không cần, đừng đụng tôi, thật khốn nạn.

Đừng chạm vào tôi...Ô ô...!cha, mẹ cứu con..."
Dưới vòi hoa sen, Lục Kiều Kiều nghe tiếu kêu thảm thiết của Kha Nhược Vũ, hòa với tiếng hoan ái của đàn ông.

Khóe môi cô khỏi khỏi nở ra một nụ cười lạnh, rất hả hê.
Chờ đến mười phút sau, cảm giác dược hiệu đã bị áp chế.

Lục Kiều Kiều đóng vòi hoa sen lại, đi đến trước bồn rửa tay.

Hai tay chống bồn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cùng cặp mắt đen nhánh trong gương, cô làm khô tóc, một lần nữa trang điểm lại.Cô dẫm lên nắp bồn cầu, dùng nửa bình hoa đã bị đập bể phá đi cửa sổ, cửa sổ mở ra, trèo đi ra ngoài.

Bởi vì từng đến đây nhiều lần nên cô rất quen thuộc đường đi, Lục Kiều Kiều táp vào một căn phòng, thay một chiếc váy khác, sau đó trở về sảnh..