“Tang Tang! Sao không gọi điện cho tớ”? An Tiểu Ly ấn nút gọi, trong lúc đó kẹp điện thoại giữa tai và vai, tua vít trong tay cố sức nạy cái hộp ở sau case.
Mọi chiếc máy tính trong phòng tổng giám đốc hai ngày lại hỏng một lần, từ phần mềm đến phần cứng. Cô sửa chữa không ngại phiền hà, có lần rốt cục cũng đủ dũng khí, cực kỳ cẩn thận đề nghị Trần Ngộ Bạch đổi một bộ mới, núi băng mỉm cười tao nhã: “Trừ từ tiền lương của em nhé?”.
Cuối cùng Tiểu Ly cũng hiểu biết triệt để, cô quấn quýt lộ liễu, núi băng đó căn bản không hề có ý thích cô, hoàn toàn xuất phát từ chút hứng thú xấu xa nào đó khi ép bức cô thôi.
“Lấy được điện thoại di động rồi. Chuyển điện thoại cho ông chủ của cậu đi”! Giọng nói của Tần Tang trong điện thoại cũng lạnh tanh, cũng dễ nghe kỳ lạ.
…
“Xin chào”!
“Tôi là Tần Tang. Tìm được điện thoại di động rồi, cảm ơn anh!”.
“Không có gì, cô Tần, đừng khách sáo!”
“Ồ? Không cần khách sáo sao”? Giọng nữ uyển chuyển dễ nghe đầy ẩn ý, dừng lại một chút.
Chiếc bút trong tay Trần Ngộ Bạch ngừng lại, khóe miệng mang ý cười, anh đã sớm đoán được, Tần Tang này sẽ đến thử độ nông sâu.
“Nếu như tôi nói cần, cô Tần sẽ dùng cái gì để khách sáo với tôi đây?”
“Nếu như anh thật tình mong muốn tôi khách sáo với anh, khách sáo của tôi sẽ dùng được đấy!”
“Như vậy, Tần Tang, khách sáo rồi.”
“Không có gì!”
Điện thoại được ngắt gọn ghẽ, ý cười ở khóe miệng Trần Ngộ Bạch có dấu hiệu lan rộng.
Tần Tang cúp điện thoại di động, cũng mỉm cười ở đầu bên kia.
…
Trời càng ngày càng nóng.
Tần Tang thiếu chút nữa đụng vào người khác ở dưới nước, chuyện gì xảy ra vậy? Không nhìn thấy dòng nước này có người sao? Huống hồ đây là dòng một chiều.
Cô ra sức nổi lên trên, còn người kia cũng rất lanh lợi, lập tức lặn xuống dưới sâu, dịch xa cô ra, hai người trong nháy mắt lên xuống lướt qua nhau. Tần Tang dưới tình thế cấp bách, bị sặc nước, vội vã nổi lên trên.
Người đó cũng nổi lên.
“Lại là anh!” / “Lại là cô!” Hai người đồng thanh.
Một người vui vẻ vô cùng, một người bất đắc dĩ.
Lý Vi Nhiên gạt nước tới gần hơn chút, cười trêu ghẹo: “Này, không nhìn thấy tôi dưới nước sao, giành dòng với tôi làm gì!”.
Tần Tang lau nước trên mặt, khinh bỉ chỉ về phía sau người: “Tôi cũng bơi được hai phần ba rồi, rõ ràng lúc anh xuống nước tôi đã ở bên trong rồi. Hơn nữa anh bơi ngược làm cái gì?”.
Lý Vi Nhiên vô cùng kinh ngạc, còn tưởng cô là người kiệm lời, thì ra cũng nhanh mồm nhanh miệng.
“Được được được, thiếu gia tôi sai rồi. Lên bờ đi, mời cô ăn mì”. Lý Vi Nhiên vươn tay ra vỗ đầu cô, thành thạo xoay người bơi về phía bờ.
Tần Tang không muốn đi lắm, nổi lềnh bềnh tại chỗ trong nước do dự.
“Tần Tang”! Lý Vi Nhiên đã lên bờ, cầm khăn tắm vẫy tay với cô: “Nhanh lên một chút đi!”.
Lúc đó là sáng sớm, mặt trời vừa mới lên, không khí mát mẻ mờ tối của buổi đêm vẫn chưa tan, mặt trời sớm chờ thời khắc tỏa sức sống khắp nơi. Cao cao bên cửa sổ có ánh nắng chiếu vào, chiếu vàng rực mảnh tường sau lưng Lý Vi Nhiên.
Lý Vi Nhiên tắm trong ánh nắng rực rỡ diệu kỳ đó, mỉm cười với Tần Tang ở trong hồ. Anh cao to đẹp trai đứng nơi đó, như Apollo giáng trần.
Anh mỉm cười gọi tên cô, còn cô không kìm lòng được tiến tới gần từng tấc một.
…
Tần Tang mặc váy chiffon không tay màu vàng nhạt, phong cách bohemian tầng tầng lớp lớp, gió thổi tới, tóc dài phất phơ trên đầu vai, váy áo bay bay, lay động theo gió, dường như vạt áo bay thật giống tiên nữ giáng trần.
Hôm nay Lý Vi Nhiên đổi xe khác, Tần Tang không nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn, đứng ở cửa nhìn quanh.
Lý Vi Nhiên ở trong xe nhấn còi, nhìn cô nhoẻn miệng cười, thong dong đến, bỗng nhiên nghĩ tới lúc còn nhỏ ông ngoại tóm anh và Tần Tống cùng luyện viết chữ bằng bút lông
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập,
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.
Giai nhân nan tái đắc
[Giai nhân ca / Bắc Quốc giai nhân – Bài ca này tương truyền là của Lý Diên Niên, nhưng cũng có thể là một bài dân ca do Lý Diên Niên sưu tập. Đây cũng là OST của Thập Diện Mai Phục do Chương Tử Di trình bày]
Dịch nghĩa:
Phương Bắc có giai nhân
Riêng mình nàng tuyệt thế
Liếc mắt thành quách đổ
Ngoảnh nhìn quốc gia vong
Cần gì nước đổ thành nghiêng
Giai nhân khó gặp lại
Dịch thơ:
Phương Bắc có một giai nhân
Dung nhan tuyệt thế vô ngần đứng riêng
Liếc qua thành đã ngả nghiêng
Ngoảnh lại nước đã đảo điên bao giờ
Thành nghiêng nước ngả ai ngờ
Giai nhân há dễ bao giờ gặp sao?
Mì vừa được đưa lên, hai tay Lý Vi Nhiên mỗi tay cầm một chiếc đũa làm kiểu mài dao: “Đừng nhúc nhích!”. Anh hét lên với Tần Tang, gặp rau trong bát cô về bát mình.
“Cô không thích ăn, tôi ăn cho”! Anh đắc ý mỉm cười rạng rỡ.
Tần Tang không cam lòng yếu thế, cầm đũa gắp thịt bò trong bát anh: “Thành toàn cho anh!”. Cô cười duyên với Lý Vi Nhiên.
Lý Vi Nhiên nhướn mày với tô mì rau, mắt thấy Tần Tang gắp một miếng thịt bò đưa vào trong miệng, nhai ngon lành, đắc ý dào dạt.
Vẻ mặt của cô… Sao lại có chút giống anh ba vậy?
“Cô Tần…!” Ông Trần chủ quán không biết đứng bên bàn từ họ lúc nào, xoa xoa tay cười hề hề chân thật.
“Bác Trần, chuyện gì vậy”? Tần Tang buông đũa.
tê
“Như thế này”! Ông Trần ngượng ngùng xoa tay: “Bà vợ nhà tôi, lúc nãy vừa lau bàn, tay không nhấc lên nổi!”. Ông chỉ thím Trần ngồi một bên, thím Trần thấy bọn họ nhìn qua, cũng cười tỏ vẻ xin lỗi: “Cái này thật không phải, tay cũng sưng húp lên rồi! Tuổi già là như vậy… Tôi nghĩ… Có thể làm phiền cô Tần, giúp tôi lần nữa được không…?”
Ông Trần lắp bắp nói xong, nét mặt già nua đều đỏ cả lên, nếu không phải việc trong quán quá bận rộn trở tay không kịp thì ông cũng không phải ngại ngùng nói lời này, Tần tiểu thư người ta vừa nhìn đã thấy là dân trí thức, phải làm phiền cô, đúng là giảm thọ.
“Được ạ”! Tần Tang mỉm cười: “Vẫn làm trứng rán ạ?”
Có vài khách ăn mì thích thêm một quả trứng rán, quán mì bình thường sẽ rán từ hôm trước, hôm sau nếu khách muốn thì cho vào nhưng như vậy sẽ không đủ tươi. Ông Trần thật thà, luôn rán ngay lúc cần.
Tần Tang là khách quen ở đây, có vài lần việc trong quán quá bận rộn, cô liền xung phong xắn tay áo làm việc phụ cho ông Trần một buổi sáng, trứng rán làm xong, ngay cả thím Trần cũng phải nói là trình độ cao.
“Đương nhiên đương nhiên! Sao có thể để Tần tiểu thư làm việc nặng khác được! Tần tiểu thư… Thật sự xin lỗi!”. Ông Trần lại cảm ơn lần nữa.
Trong quán rất bận, lại có khách giục mì, Tần Tang vội vã đứng dậy: “Thật ngại quá, anh cứ từ từ ăn!”. Cô nói với Lý Vi Nhiên.
Lý Vi Nhiên mỉm cười gật đầu.
…
Mọi người bán đồ ăn sáng xong, đã hơn chín giờ.
Tần Tang vừa nãy vội vã giúp đỡ, ngay cả mì cũng chưa kịp ăn, dịp này ông Trần khăng khăng giữ cô lại bù cho cô một tô mì.
“Đã về rồi”? Cửa bị đẩy ra, ông Trần hết sức phấn khởi không cán mì nữa mà ra đón người.
Đi vào là thím Trần, mang theo cái túi bệnh viện. Theo sau, không ngờ lại là Lý Vi Nhiên.
“Anh đưa thím Trần đi bệnh viện”? Cô còn tưởng anh ta đi về từ lâu rồi.
Lý Vi Nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, “Sao? Noi theo cô làm việc tốt, thiếu gia không thể nảy sinh lòng tốt sao”? Anh cúi người xuống ghé vào tai cô, nói với giọng cực nhỏ.
“Cô Tần, con người cô tốt, chọn bạn trai cũng hơn người”! Thím Trần rõ ràng rất cảm kích Tần Tang và Lý Vi Nhiên.
Hai người đều ngẩn ra, khóe miệng Lý Vi Nhiên vẫn giữ nụ cười, nhìn qua, Tần Tang cuống quít quay mặt đi. Hai người đều có tâm sự riêng, thế nhưng không có ai phủ nhận.
“Tôi đúng thật là có phúc, cô ý tá lại có thể nói con tôi rất đẹp trai, nếu tôi có con trai như vậy, chỉ sợ đã vui đến chết rồi”! Thím Trần cười đến mức nếp nhăn đều lan ra.
Ông Trần quở trách vỗ bà một phát: “Bà già này, nói vớ vẩn, chết với không chết cái gì. Tôi làm mì cho cô Tần và bạn trai của cô ấy, bà đi nghỉ đi”!
Lý Vi Nhiên đi tới chỗ ngồi lúc nãy, Tần Tang và anh ngơ ngác nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn xấu hổ không biết nói gì. Suy nghĩ một chút vẫn nên rán thêm hai quả trứng, bận rộn cả buổi sáng, muốn nếm thử tay nghề của mình.
“Mì đây!” Ông Trần bưng lên mì nóng hôi hổi: “Tần tiểu thư …“
“Lý Vi Nhiên”! Lý Vi Nhiên nhìn vẻ không biết xưng hô thế nào của ông Trần, chủ động nói tên mình.
Ông Trần cười hề hề: “Ăn nhiều một chút! Ăn nhiều một chút!”.
Ông Trần xoay người đi làm việc khác, Tần Tang cười khẽ, thấp giọng nói với anh: “Cháu* họ Lý . Lý Vi Nhiên, nên nói vậy chứ?”
[敝 bì (tệ, hèn) – khiêm ngữ, dùng để nói sự vật liên quan đến mình, cách nói lịch sự]
“Nhưng mà, họ của tôi không thấp hèn”! Lý Vi Nhiên nói như lẽ đương nhiên.
Tần Tang bật cười, lắc đầu, lười cãi lại anh ta.
“Này! Sao cô lại biết rán trứng”? Lý Vi Nhiên gắp trứng rán lên cắn một miếng, hương vị thật sự rất khá, bề ngoài cũng đẹp. Nhưng anh vẫn không thể nào tin được, cô rõ ràng có vẻ không bao giờ làm việc nhà.
“Sao không? Rất đơn giản. Đập một quả trứng, cho muối cho hành thái, lật mấy phát, là xong rồi!”
“Vậy những món khác? Có biết không?”
“Biết một số món ăn gia đình.”
“Ồ, dâu hiền vợ thảo”! Lý Vi Nhiên có chút ý cười thâm sâu.
“Thể nghiệm cuộc sống mà, mỗi thứ tôi học một chút.”
“Rốt cuộc cô làm việc gì vậy”? Lý Vi Nhiên tò mò, nhìn cách ăn mặc, cách giơ tay nhấc chân của cô, chắc là thiên kim nhà giàu. Nhưng mà lần trước đưa cô về nhà, nơi cô thuê trọ giống nhà trọ bình thường.
“Tôi là … người làm việc tự do, việc gì cũng thử, việc chính là viết tiểu thuyết.”
“Ồ, nhà văn, hôm nào gửi tôi tác phẩm lớn để tôi có vinh dự được đọc”. Lý Vi Nhiên nuốt miếng trứng rán cuối cùng.
Thảo nào sống phóng khoáng thoải mái như vậy. Anh ngẫm lại thấy ghen tỵ, xả hận giơ đũa ra gắp trứng rán trong bát cô.
“Lý Vi Nhiên”! Tần Tang hơi cao giọng, không ý thức mà có hơi hướng một tia hờn dỗi.
Lý Vi Nhiên cười vô lại, lại giành lấy trứng rán cắn từng miếng một: “Tôi thấy cô không có vẻ muốn ăn, nên ăn hộ cô thôi”!
Tần Tang bất đắc dĩ mà lườm anh, cúi đầu ăn mì. Nuốt một miếng mì, bỗng nhiên nhớ tới, đũa của anh ta vừa mới chọc vào trong bát của cô … có nước bọt!
Cô yên lặng cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Lý Vi Nhiên giải quyết xong quả trứng rán cướp được từ bát của Tần Tang trong hai ba miếng, dường như có vẻ vẫn chưa đã ghiền, ngón tay vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào Tần Tang cúi đầu chuyên tâm ăn.
Lúc vừa mới gặp cô, cô là báu vật ban đêm gợi cảm nóng bỏng, về sau, trong bể bơi, cô là hoa sen mới nở thanh lệ thoát tục. Vẻ dễ thương lần đầu ăn mì với nhau. Vẻ quyến rũ vô cùng lúc mỉm cười vén tóc. Vẻ hờ hững thỉnh thoảng chợt lóe trên mặt. Dáng vẻ mặc đồ hàng hiệu mấy nghìn tệ rán trứng vừa nãy lại đảm đang việc nhà như vậy.
Tựa như, có một nghìn tấm mặt nạ, mãi mãi không biết giây tiếp theo cô sẽ gây ấn tượng thế nào.
Tần Tang, tôi rất tò mò về em, tò mò muốn chiếm làm của riêng mình để từ từ nghiên cứu. Lý Vi Nhiên chậm rãi nói thầm với mình, nụ cười bên miệng càng lúc càng dịu dàng.