“Tao đã nói mặc kệ trên đời này có bao nhiêu thứ mà tao không biết, chỉ căn tao có đôi tay sắt này thì sẽ lăn lượt nghiền nát.”
Lục Vân tự tin nói xong rồi ngang nhiên va chạm năm tay với vuốt sói
Phanh!
Chân khí dao động kịch liệt, nổ vang như sấm sét.
Trong nháy mắt chạm vào vuốt sói, khát vọng khắc vào huyết mạch của Lục Vân điên cuồng trào ra, cần nuốt lý trí của hắn.
Hắn rất muốn, đặc biệt muốn, cực kỳ muốn cắt bàn tay rồi dùng máu tươi của mình đi cần nuốt hư ảnh Huyết Lang kia.
Nhưng hẳn cố kiềm nén lại.
Bởi vì thời cơ chưa tới.
Tựa như lúc trước ở ngục giam Long Hồn sau khi cân nuốt hồn Huyết Long vào người thì Lục Vân hoàn toàn không giữ được, rất nhanh đã để nó thoát ra ngoài.
Hiện tại Lục Vân còn chưa biết cách khống chế thứ này.
Cho dù trong lòng khát vọng đến mấy thì hắn chỉ có thể chịu đựng
Hơn nữa hư ảnh trước mắt chỉ do Ngô Tam triệu hồi ra, là món khai vị, nhất định còn có bất ngờ lớn hơn ở phía sau.
Lục Vân không muốn rút dây động rừng quá sớm.
Ít nhất phải chờ sau khi hẳn nắm giữ phương pháp áp chế thì mới để lộ bí mật máu của mình có thể cần nuốt.
Cho nên lần này Lục Vân chỉ dùng chân khí hùng. mạnh bao lấy nắm tay rồi tung ra ngoài.
Khi một tiếng vang lớn động trời vang lên thì cái vuốt sói quét xuống đột nhiên run lên, ngay sau đó thì rách nát.
Răng rắc!
Lục Vân lại nhanh chóng đấm ra một quyền, sau khi cái vuốt bị đánh gãy thì hư ảnh Huyết Lang ngưng tụ ra xung quanh thân thể Ngô Tam liên tục rách nát như pha lê yếu ớt.
Khi thấy hẳn ta sắp tắt thở, bóng dáng của Lục Vân chợt lóe lên, bỗng bước nhanh xông lên rồi dùng kim châm khóa chặt sự sống và treo lấy hơi thở cuối cùng của Ngô Tam.
Đồng thời hắn phong kín huyệt vị của Ngô Tam để ngăn chặn chân khí vận hành, phòng ngừa hẳn ta tự nổ tung.
Sau khi trải qua chuyện của đám tộc U Hồn, hiện tại Lục Vân đã học khôn lên, trước khi chưa hỏi ra đáp án mình muốn thì tuyệt đối không cho phép đối phương tự nổ tung.
Đây đều là kinh nghiệm.