Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 991: Chỉ thêm một bước mà thôi




Người đàn ông áo đen không quên trào phúng Lục Vân một phen. Ngay sau đó, hắn ta ngang nhiên ra tay.

Bàn tay lại cong lại thành trảo, hóa thành năm lưỡi dao sắc bén chộp thẳng vào cổ Lục Vân.

Hắn ta muốn đưa Lục Vân xuống địa ngục trong thời gian ngắn nhất.

“Mày thực tự tin!” Lục Vân lại không chút hoang mang mà nhếch khóe môi lên khẽ cười, chờ tay của người đàn ông áo đen sắp đến gần thì đột nhiên nghiêng người vọt tới trước, không lùi mà tiến tới.

Tứ chi của hai người tiếp xúc trong nháy mắt.

Người đàn ông áo đen cong năm ngón tay lại, không dừng ở cổ Lục Vân mà chộp vào vai hắn.

Hắn ta cảm thấy ảnh hưởng không lớn, cứ bóp nát bả vai Thiên Sáp Vương trước rồi lại tung một chưởng đánh nát đầu hắn.

Chỉ thêm một bước mà thôi.

Người đàn ông áo đen cười lạnh một tiếng, ngón tay chợt phát lực, một sức mạnh hỗn tạp chân khí xuyên vào bả vai Lục Vân, muốn chấn vỡ vai của hắn.

Nhưng mà lúc này lại nghe Lục Vân thản nhiên nói: “Tao không biết tụi mày là loại người nào, nhưng cái tụi mày thấy cũng chỉ là chút bề nổi của tao thôi.”

Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân đột nhiên nắm tay đập mạnh vào bụng người đàn ông áo đen.

Hai mắt hắn ta đột nhiên phát lạnh, cũng không có ý lui về phía sau.

Ngón tay hắn ta khống chế bả vai Lục Vân trước, dưới tình huống bình thường người bị thương trước nhất định là Lục Vân, chỉ cần bả vai Lục Vân vỡ thì cánh tay sẽ không thể tiếp tục phát lực được.

Cái này gọi là chiếm trước cơ hội.

Tuy quá trình giao thủ cực kỳ ngắn ngủi, hai bên ra tay cũng chỉ có giây lát, nhưng trong chớp mắt đó đã đủ ảnh hưởng kết quả chiến đấu.

Người đàn ông áo đen chắc chắn nắm tay của Lục Vân sau 0 phẩy mấy giây đấm ra ngoài thì sẽ bị rút mất lực, bởi vì trước khi hắn phát lực thì mình đã bóp nát vai hắn rồi.

Rắc ——

Chân khí của người đàn ông áo đen xuyên vào bả vai Lục Vân, nhưng chỉ sau một giây thì sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.

Bả vai của Lục Vân quá cứng, một trảo của hắn ta không thể tạo thành tổn thương gì cho hắn cả.

“Không xong!” Người đàn ông áo đen thầm kêu to không ổn.

Quả nhiên giây tiếp theo, một sức mạnh khủng bố đột nhiên lan tràn ra từ bụng hắn ta.

Âm vang! Cảm giác như bị một ngọn núi lớn đập mạnh vào, bụng người đàn ông áo đen đột nhiên lõm xuống, miệng phun máu tươi, để lại một đường cong đỏ tươi ở giữa không trung.

Phanh!

Thân thể hắn ta rơi thật mạnh xuống đất, làm mặt đất lún ra một cái hố thật lớn.

“Hiện tại mày còn dám tự tin như vậy không?” Lục Vân không quan tâm người đàn ông áo đen sống hay chết, chỉ tùy ý nhìn lướt qua cái hố kia rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Hắn đang chuẩn bị xoay người.

“Khụ khụ ——”

Đột nhiên trong cái hố truyền đến tiếng ho khan suy yếu, tiếp theo liền thấy thân thể người đàn ông áo đen hơi mấp máy.

Không chết à? Sức sống rất cứng cỏi. Lục Vân hơi kinh ngạc.

Sức lực mà hẳn tung ra vừa rồi đủ để đánh chết tu luyện giả Trúc Cơ tiền kỳ, không thấy vừa rồi bụng người đàn ông áo đen suýt bị đục lỗ sao.

Nhưng hắn ta lại không chết. Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Lục Vân. “Thiên Sáp Vươn Mày quả nhiên có chút bản lĩnh, là tao coi thường

mày..... Khụ.....” Người đàn ông áo đen bò ra từ vũng bùn, cực kỳ chật vật, bụng đã lõm xuống thật sâu, đang ào ào chảy máu.

Bị thương thành như vậy còn có thể sống sót, thật là kỳ tích. “Thiên Sáp Vương.....” Người đàn ông áo đen nằm liệt dưới đất, ổn định lại một hồi thì bỗng dùng ánh mắt âm u nhìn chăm chú vào Lục Vân, nói: “Mày rất lợi hại, nhưng trên đời này còn rất nhiều rất nhiều thứ mày không biết .....”

Câu nói rất quen thuộc.

Lục Vân nhớ lúc trước tộc U Hồn nhìn trộm biệt thự Lục Nhân mấy ngày cũng từng nói như vậy.

Lục Vân cười khẽ và nói: “Có lẽ là vậy, tao không phải thần, đương nhiên không có khả năng biết được mọi chuyện, nhưng mặc kệ có bao nhiêu thứ tao không biết thì chỉ cần tao có hai nắm đấm sắt này thì cứ đánh nát là được rồi.”

Lục Vân tự tin nhìn nắm tay của mình.

“Thật là ngông cuồng, Thiên Sáp Vương, mày và tao vốn nước giếng không phạm nước sông, tao cũng không muốn vận dụng sức mạnh kia, nhưng mày khinh người quá đáng, hôm nay tao liều mạng hiến tế linh hồn cũng muốn chém

giết mày ở đây!”

“Vậy à?” Lục Vân nhướng mày, xem ra người đàn ông áo đen này còn có công phu chưa thi triển rat

Vậy thì hắn rửa mắt mong chờ. Lục Vân cực kỳ hiếu kỳ mà nhìn người đàn ông áo đen.

Người đàn ông áo đen không đứng lên mà vẫn nằm liệt dưới đất, lại nhắm chặt hai mắt lại, mà chỗ giữa mày của hắn ta có một ánh sáng đỏ mơ hồ lập loè.

Trước đó hắn ta đã sử dụng phương pháp này để tìm được cô bé trốn trong góc.

Lục Vân càng tò mò.

Xèo!

Đúng lúc này, giữa mày người đàn ông áo đen sáng bừng ánh đỏ, cứ như mở ra một cái đèn lớn màu máu, mà chỗ ánh đèn chiếu xuống lại quỷ dị ngưng tụ ra một hư ảnh khổng lồ.

Đó là một hư ảnh Huyết Lang.

Ở cổ Huyết Lang dựng đứng một vòng lông đỏ, nó nhìn xuống người đàn ông áo đen từ trên cao, trông thật uy phong lãm liệt.

“Ngô Tam, ngươi triệu hồi bổn tọa ra là vì chuyện gì?” Huyết Lang đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói như truyền đến từ xa xưa, mang theo sự uy

Chỉ là hơi tò mò người tên là Ngô Tam này làm sao triệu hồi Huyết Lang ra được, mà triệu hồi nó ra thì có thể làm gì?

Hai người Lục Vân đều nghĩ như vậy.

Nhưng vào thời khắc hư ảnh Huyết Lang xuất hiện, cô bé được Liễu Yên Nhi ôm trong lòng ngực lại nhăn mặt lại mà hô đau: “Chị, em rất khó chịu......"

Liễu Yên Nhi cúi đầu nhìn xuống thì lập tức đanh mặt lại.