Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 989: Nhất định phải kiên cường




Lục Vân thầm hung hăng mắng Liễu Yên Nhi một trận, sau đó hẳn quyết định phải khí phách một lần nên yên lặng lui về phía sau vài bước.

Hắn vừa lui thì Liễu Yên Nhi lập tức không vui, quay đầu trừng hẳn và nói: “Tiểu Lục Vân, em đang làm gì đó, hôm nay nhát như vậy sao?"

Liễu Yên Nhi biết thực lực của mình kém xa người đàn ông áo đen, tất cả tự tin của cô đều đến từ Lục Vân.

Hiện tại Lục Vân lùi về phía sau vài bước làm Liễu Yên Nhi lập tức chột dạ.

Lục Vân bĩu môi nói: “Không phải chị nói muốn thả chó cắn hắn sao, chó của chị đâu, mau thả ra đi, dù sao em cũng không phải con chó đó”

Liễu Yên Nhi mắt trợn trắng: "Vừa rồi chị chỉ buông lời hung ác thôi em hiểu không? Không tàn nhẫn một chút thì kẻ đối diện sẽ sợ hãi sao?"

“Vậy chị cũng không thể nói em là chó, hơn nữa chị xem hẳn có giống như bị lời nói tàn nhẫn của chị dọa sợ không?”

Đâu ra chuyện như vậy, đối đầu với kẻ địch mạnh mà lại độc miệng tổn hại đồng đội của minh trước Thật quá đáng.

Dù sao ông đây tuyệt đối không làm con chó này, đánh chết cũng không!

Lục Vân rất khí phách mà nghĩ.

Vẻ mặt của Liễu Yên Nhi lập tức dịu lại, lộ vẻ oan ức nói: "Xin lỗi mà tiểu Lục Vân, người ta biết sai rồi, về sau không mắng em là chó nữa, chẳng lẽ em muốn trơ mất nhìn chị bị người ta đánh chết sao?”

Gương mặt hồ ly quyến rũ, đôi mắt hẹp dài ngập nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Nhìn thế nào cũng làm người ta đau lòng.

Nhưng Lục Vân đã quyết tâm nên nói với người đàn ông áo đen kia: “Nói rõ trước, người xen vào việc của người khác là con hồ ly tinh này, không liên quan gì đến tôi cả”

Người đàn ông áo đen hừ lạnh một tiếng, khinh thường phản ứng Lục Vân.

Thấy thái độ này của Lục Vân, sau đó lại nghe hắn gọi mình là hồ ly tinh, Liễu Yên Nhi tức giận đến nghiến răng kẽo kẹt.

Tiểu Lục Vân đáng chết! 

Liễu Yên Nhi thật muốn tiến lên đấm hẳn một trận, nhưng đôi mắt đột nhiên lóe lên, eo liễu lắc lư đi tới trước mặt Lục Vân rồi vươn một tay tháo khẩu trang của hẳn xuống.

Ngay sau đó, cô hôn một cái chốc lên má hắn.

“Tiểu Lục Vân, em giúp tụi chị sao, em xem em gái này đáng thương biết bao!"


u Yên Nhỉ hôn xong lại nắm lấy cánh tay Lục Vân mà lắc lắc.

Trong nháy mắt đó, nhiệt huyết trong cơ thể Lục Vân cuộn trào, tạch một tiếng đã vọt lên trán.

Không sợ Liễu Yên Nhi thô bạo, chỉ sợ Liễu Yên Nhi làm nũng.

Quá hight!

Nhưng Lục Vân đã thề tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Em đường đường là Vân Thiên Thần Quân, là người không có khí phách như vậy sao?

Lục Vân hung hãng nhìn chằm chằm Liễu Yên Nhi một cái rồi nói: "Hồ ly tỉnh, chị nhìn người thật chính lập tức bắt được uy hiếp của em, bị chị hôn như. vậy thì sao em cứng rắn được nữa?” 

Nhất định phải kiên cường!

Khi khẩu trang của Lục Vân bị tháo xuống, người đàn ông áo đen liền cảm thấy hẳn hơi quen mắt.

Giờ phút này rốt cuộc hẳn ta cũng hoàn toàn nhận ra đó chính là Thiên Sáp Vương.

Lục Vân thấy hẳn ta đã nhận ra mình thì cười cười và nói: “Nếu anh đã biết thân phận của tôi thì tôi nói mình muốn bảo vệ cô bé này có vấn đề gì không?"

"....." Người đàn ông áo đen nghe thấy lời này thì lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Vân, vẻ mặt cũng càng kỳ quái.