Nghe thấy một tiếng khẽ kêu của Liễu Yên Nhị, tất cả đều im như ve sầu mùa đông.
Liễu Yên Nhi thu ánh mắt lại, rất đắc ý hất cái cắm tuyết trắng lên
Lần này cô tới tỉnh Vân Quý là vì bái tế cha mẹ, tâm tình vốn rất năng nề, lại gặp phải một đoàn đội giả dạng đại sư Vân Lộc ở trấn nhỏ này nên tất nhiên không nhìn được.
Vậy dùng bọn họ để phát tiết một chút đi.
Sau khi đánh đám người gã đầu đinh hôn mê, tâm tình của Liễu Yên Nhi quả nhiên thoải mái lên không ít.
Những phú thương xung quanh thấy nguy cơ đã được giải trừ thì sôi nổi muốn tiến lên njnh bợ đại sư Vân Lộc, kết quả bị Liều Yên Nhi hung ác trừng một cái rồi rụt trở về.
Quả ớt cay nhỏ này không dễ chọc!
Thôi thôi, hôm nay may mắn nhìn thấy đại sư Vân Lộc đã đủ.
Chí có người đàn ông lôi thôi kia đã ổn định lại sau cú đá của gã đầu đinh, sau đó liều mạng bị Liễu Yên Nhi đánh một trận mà quỳ bò tới trước mặt Lục Vân.
"Đại sư, tôi đã biết sai rồi, xin ngài thu tôi làm đõ. đệ đi, về sau tôi muốn đi theo ngài học vẽ” Người đàn ông lôi thôi cầu xin.
“Xin lỗi, tôi không thích nhận đồ đệ” Lục Vân vô tình nói, rất nhanh lại bổ sung một câu trong lòng, muốn thu cũng chỉ thu đồ đệ mỹ nữ.
Ánh mắt của người đàn ông lôi thôi lập tức ảm đạm xuống.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng nên lại lập tức hỏi: "Vậy đại sư có thể chỉ điểm một chút, rốt cuộc làm sao mới có thể vẽ ra thần tác giống như đại sư. không?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói hai chữ: “Tùy tâm”
Tùy tâm.....
Người đàn ông lôi thôi trầm tư một lát rồi nói tiếp: “Đại sư, trước kia tôi vẽ tranh cũng là tùy tâm, nhưng vì sao không có người thưởng thức chứ”
Lục Vân vốn không muốn phản ứng ông ta, nhưng thấy ông ta chấp nhất như vậy, có vẻ rất cưồng nhiệt sỉ mê thi họa
Hắn yên lặng nhìn lướt qua cái bản vẽ trên mặt đất.
Lục Vân nhìn vào một bức họa và hỏi: "Tấm Mặc Lan Đồ này là do ông vẽ?”
Người đàn ông lôi thôi vội vàng gật đầu: "Đúng, đây là bức họa rất sớm trước kia của tôi."
Không thể không nói, thiên phú thi họa của người đàn ông lôi thôi này không röi, Lục Vân nhìn chằm châm tấm Mặc Lan Đồ, tuyệt đối đủ bước vào nơi thanh nhã, nhưng không gặp được người thưởng thức.
Sau lại ông ta lại luôn cố tình bắt chước phong cách của đại sư Vân Lộc, tuy rằng mô phỏng ra một chút ý cảnh nhưng lại có cảm giác quá cố tình, ngược lại không tự nhiên bằng bức Mặc Lan Đồ này.
Lục Vân trầm ngâm một lát rồi bỗng cầm lấy một cây bút, soạt soạt soạt viết xuống mấy chữ lên chỗ trống của bức Mặc Lan Đồ.
Sáu chữ này được viết bằng nét bút nghệ thuật, phong cách cá nhân cực kỳ mãnh liệt, người ta vừa nhìn liền biết đây là chữ của đại sư Vân Lộc.
Chỉ một thoáng, đám đông sôi trào.
Đại sư Vân Lộc chứng thực, đây là sự tán thành rất lớn đối với người đàn ông lôi thôi!