Doãn Phái vốn rất hổ thẹn với Lục Vân, lúc này nghe hắn gọi mình là ông ngoại lại càng xấu hổ hơn.
Những năm qua ông ấy đâu có chút trách nhiệm nào của một ông ngoại.
Không chỉ không hoàn thành trách nhiệm, ông ấy còn phái người đi giết Lục Vân, quả thực là quá hồ đồ.
Trong khoảng thời gian ở lại địa lao sám hối, mỗi lần nhớ lại những việc ngu xuẩn trước đây bản thân đã làm, Doãn Phái sẽ không nhịn được mà kéo tai mình.
Cho nên tiếng ông ngoại này của Lục Vân khiến Doãn Phái cảm giác mình không xứng.
Trong lòng Lục Vân chua xót, nhưng nhất thười không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nói: “Cháu sẽ tìm ra Dương Thiên Đạo, cho người ta một câu trả lời.”
Dù độc ác tới đâu cũng sẽ không ra tay với con gái mình yêu thương!
Lần trước, sau khi Lục Vân biết chân tướng chuyện này, đã sai Ám bộ phải †ìm được một người tên Dương Thiên Đạo, sau đó đưa ảnh chụp của họ đến trước mặt Doãn Thu Thủy.
Đáng tiếc không tìm ra ai.
Nhưng Lục Vân không từ bỏ, hắn có cảm giác mình nhất định có thể tìm thấy người đàn ông kia, ngay trước mặt ông ta hỏi tại sao lại độc ác như thế.
Nói chuyện với Doãn Phái mấy câu, Lục Vân xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, giọng nói đầy tang thương của Doãn Phái đột nhiên vang lên: “Lục Vân, cháu có biết trước kia vì sao ông ghét ba cháu như vậy, kiên quyết không cho Thu Như yêu người ta không?”
Lúc này không gọi Lục Vân là Thần Quân điện hạ nữa, ông ấy gọi thẳng tên hắn.
Lục Vân khựng lại, xoay người nhìn ông.
Doãn Phái thở dài một hơi, nói: “Ông thương Thu Như như vậy, chỉ cần là người đàn ông mà con bé thích, một người làm cha như ông sao lại đành lòng chia rẽ được?”
“Vậy tại sao... Lục Vân muốn nói lại thôi.
“Ban đầu ông chỉ biết nếu Thu Như tiếp tục ở lại bên cạnh tên tu luyện tà công kia, nhất định sẽ không có kết quả tốt, ai ngờ đúng như ông nghĩ...”
Doãn Phái vừa nói vừa đau khổ ngồi xổm trên đất, ôm đầu khóc lớn lên.
Chuyện năm đó, ông ấy thật sự không muốn chia rế uyên ương, chỉ không muốn con gái mình rơi vào vực thẳm mà thôi.
Thế nhưng, kết quả không thể thay đổi.