Tiêu Sách dẫn hai người rời khỏi phòng khách, đến địa lao của Võ Minh trước.
Ánh mắt Tiêu Vô Hải thâm sâu, nhìn chằm chăm bóng dáng Liễu Yên Nhi, nở một nụ cười nhạt:
“Các người đã tới cửa vậy thì cùng nhau xuống hoàng tuyền làm bạn đi!”
Sao ông ta không nhìn ra được, cô gái đi theo Thiên Sáp Vương rất có khả năng chính là người của Linh Hồ tộc mà Hồn Nghiệp nói.
Bằng không cũng sẽ không để ý đến Liễu Kình Thiên như thế.
Trên đường tới địa lao, Lục Vân không hề e dè Tiêu Sách, hỏi thẳng Liễu Yên Nhi: “Sao rồi, cảm giác được không?”
Đương nhiên Liễu Yên Nhi hiểu lời hắn hỏi, lắc đầu nói: “Không có.”
Vừa nãy cô không phát hiện ra khí tức của U Hồn tộc trên người Tiêu Vô Hải.
Lục Vân nhíu mày. Không có gì lạ, chẳng lế trước đó mình đoán sai?
Vừa nãy khi đến Võ Minh, Lục Vân đã nhắc Liễu Yên Nhi để ý hơn một chút.
Trên người Tiêu Sách, Liễu Yên Nhi không cảm nhận được khí tức của U Hồn tộc, như vậy chỉ có thể là Tiêu Vô Hải mà thôi, nhưng sau khi gặp rồi Liễu Yên Nhi vẫn không thấy có gì lạ.
Quá kì lạ.
Đây là người có hiềm nghi lớn nhất trong phán đoán của Lục Vân. Sao lại không phải Tiêu Vô Hải được?
Lục Vân cực kì khó hiểu.
Tiêu Sách đi cùng không hiểu hai người đang nói gì, hỏi: “Thần Quân điện hạ cảm thấy có gì lạ sao?”
“Không có gì, chúng ta đến địa lao đi.” Lục Vân bình tĩnh nói.
Tiêu Sách không dám hỏi nhiều, nhanh chóng dẫn hai người tới nơi.
“Để các thủ vệ đi hết đi, tôi nói chuyện riêng với Doãn Phái một lúc.”
Quan hệ giữa Lục Vân và Doãn Phái không có mấy ai biết, Tiêu Sách cũng rất tò mò nhưng ông ta không dám làm trái lời Lục Vân, nhanh chóng bảo các thủ vệ lui hết.
Liễu Yên Nhi trừng mắt hỏi: “Chị có cần đi luôn không?”
“Người một nhà thì tránh làm gì.”
“Tin tưởng bà đây thế cơ à..”
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Liễu Yên Nhi nhìn chằm chằm vào Lục Vân, rồi hé miệng cười: “Bỏ đi, chị ra cửa đợi em.”
Tuy rằng Tiểu Lục Vân không ngại cô ở cạnh, nhưng Liễu Yên Nhi cảm thấy mình vẫn nên hiểu chuyện một chút.
Lục Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Cũng không phải chuyện gì quá riêng tư, chỉ là muốn tới hỏi thăm Doãn Phái một chút mà thôi, chẳng cần tránh đi.
Hơn nữa trước đây ông ấy bị thù hận làm mê muội đầu óc cũng vì quá yêu con gái của mình, chính là mẹ của Lục Vân.
Lục Vân thật sự không hận nổi ông ấy.
Lúc này, nhìn người từng là đại hộ pháp của Võ Minh đã thê thảm tới mức này, Lục Vân vẫn không nhịn được mà cay cay sống mũi.
Trong phòng giam, Doãn Phái nghe thấy xưng hô này, cơ thể già nua run lên bần bật, giọng nói cũng run rẩy theo: “Thần Quân điện hạ, Doãn Phái là tội nhân, không nhận nổi tiếng “Ông ngoại” này của ngài.”