Xùy!
Mười hai kiếm ảnh sắc bén doạ người phóng lên tận trời, hào quang màu vàng óng ánh tụ lại thành một còn chói mắt hơn cả mặt trời, chiếu sáng cả trên không Đan Dương Tông.
Thân thể Lục Vân rơi thẳng xuống đón lấy mười hai ánh kiếm, trên người không có chút Chân Khí nào cả.
Xem ra hắn thật sự không muốn sống nữa.
Tâm tình mọi người rất phức tạp.
"Phá!"
Nhưng khi mọi người đều nghĩ tên đầu trọc khinh địch kia sắp bị mười hai ánh kiếm xoắn nát thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng quát lớn thốt ra từ miệng Lục Vân.
Tiếp đó liền thấy Lục Vân đổi nắm đấm thành ngón tay.
Ngón trỏ tay phải của hắn đột nhiên bắn ra một hào quang màu đỏ thắm, một ngọn lửa kinh khủng lập tức tràn ra.
Phanh phanh phanh phanh! Ngọn lửa lướt qua, kiếm ảnh vỡ vụn! "Linh hỏa! !" Trên dưới Đan Dương Tông đều kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
Họ đều biết nhiệt lượng ở Đan Dương Tháp biến mất, chứng tỏ linh hỏa trên tầng mười một xảy ra vấn đề.
Nhưng cụ thể xảy ra cái gì thì không ai biết.
Cho tới giờ khắc này cảm nhận được ngọn lửa bùng nổ ra từ trên người Lục. Vân, họ mới tỉnh ngộ, thì ra linh hỏa bị tên đầu trọc này cướp đi.
Nói cách khác...
Giờ khắc này, tất cả mọi người ý thức được một việc.
Nhất định là vậy!
Chiều cao của hắn hoàn toàn nhất trí với người áo đen ngày đó!
Giờ khắc này trên dưới Đan Dương Tông, dù là đệ tử hay trưởng lão đều cảm thấy rung động.
Khó trách thực lực của tên đầu trọc này mạnh mẽ như vậy, thì ra hắn chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế.
Người thừa kế đã định sẵn không tầm thường!
Ông ta vốn muốn lừa Lục Vân để hắn duy trì khiêm tốn, giúp Đan Dương Tông hưởng cái đùi này một mình, hiện tại thực lực và cả thân phận người thừa kế đều lộ rồi.
Cốc Thanh Sơn cảm thấy trong nháy mắt mình đã lỗ mất một trăm tỉ viên thần đan.
Oanh!
Uy lực của linh hỏa không phải ngọn lửa bình thường so sánh được, nhiệt độ cực nóng không chỉ đánh vỡ mười hai kiếm ảnh của Ông Chính Nguyên mà đốt trụi tóc lông mày râu ria của ông ta.