Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 894: Sao có thể!




Lời nói này của Lữ Khinh Nga như một tiếng sấm nổ vang trong lòng Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết, họ cùng trừng to đôi mắt.

Không thi triển ra thân pháp võ kỹ, chỉ dựa vào công pháp mà đã bộc phát ra tốc độ khủng khiếp như thế, sao có thể? !

Công pháp mà tên đầu trọc này tu luyện mạnh đến mức nào! !

Nếu như Lữ Khinh Nga không phải sư phụ của các cô thì hai người Mạc Thanh Uyển nhất định sẽ cảm thấy câu nói này là đang nói đùa.

Các cô rất rung động.

Nhưng người rung động nhất hẳn là Ông Chính Nguyên.

Lúc này bàn tay của ông ta không khống chế được mà run rẩy, vừa rồi khi đón lấy nắm đấm của Lục Vân thì sức mạnh bá đạo kia suýt đã làm ông ta không chịu nổi.

Thật đáng sợi

Sao một thanh niên hai mươi tuổi lại có thực lực khủng bố như thế?

Từ khi nào Đan Dương Tông xuất hiện nhân vật như vậy chứ?

Khi Ông Chính Nguyên giật mình thì bên tai lại truyền đến một tiếng nổ vang: "Nói xin lỗi ngay!"

Lục Vân lại hạ xuống lần nữa, vẫn tung ra một quyền vô cùng bá đạo giáng về phía Ông Chính Nguyên.

Ông Chính Nguyên biến sắc, không dám khinh thường nữa, cánh tay tung một chiêu, phi kiếm dưới lòng bàn chân rơi vào trong tay ông ta, hiện tại hai chân ông ta đang trực tiếp lơ lửng giữa không trung.

Kỳ thật đến thực lực của Ông Chính Nguyên thì đã sớm không cần dùng đến pháp khí cũng có thể lơ lửng giữa không trung, giẫm lên phi kiếm chỉ muốn càng

có phong cách mà thôi, đương nhiên cũng có thể do quen rồi.

Nhưng bây giờ đối mặt với cường địch, Ông Chính Nguyên không dám làm ra vẻ nữa mà chỉ có thể giơ kiếm công kích.

Xùy!

Ông Chính Nguyên chỉ kiếm lên trời cao, kiếm khí sắc bén phóng lên tận trời, trong nháy mắt phát ra ánh kiếm màu vàng óng ánh.

Bóng dáng của Lục Vân không ngừng thoáng hiện, cứ như không trông thấy ánh kiếm màu vàng óng ánh kia, trên hai nắm đấm ngưng tụ ra Chân Khí màu xanh nồng đậm, trực tiếp đánh vỡ ánh kiếm màu vàng kia.

Ầm ầm!


Một quyền cuồng bạo mang theo uy thế không giảm đánh vỡ ánh kiếm xong thì trực tiếp đè Ông Chính Nguyên xuống một khoảng cách.

Lúc này khoảng cách giữa Ông Chính Nguyên và mặt đất không đến mười mét.

Giờ khắc này, mọi âm thanh đã tắt ngúm.

Tên đầu trọc kia lại dùng một quyền khống chế Ông Chính Nguyên, hơn nữa là sau khi đánh vỡ ánh kiếm công kích của ông ta thì tiếp tục áp chế.

Sao có thể!

Rốt cuộc tên đầu trọc này có thân phận gì?

Đừng nói mấy người của Vân Sơn Thư Viện mà phần lớn đệ tử của Đan Dương Tông cũng không rõ Đan Dương Tông xuất hiện nhân vật lợi hại như thế từ khi nào.

Đan Dương Tông chủ yếu tu luyện thuật luyện đan nên thực lực chiến đấu đều không cao, cả trưởng lão của bọn họ cũng có mấy người vẫn là Trúc Cơ kỳ,


Quả thực là nghịch thiên!

"Mẹ... Nhìn ra hắn tu luyện công pháp gì không?”

Mạc Thanh Uyển lại không tự chủ được gọi Lữ Khinh Nga một tiếng 'Mẹ' mà không phải 'Sư phự, có thể thấy được lúc này trong lòng cô rung động đến cỡ nào.

Rung động đến mất khả năng quản lý ngôn ngữ.