Thanh niên lên tiếng có tuổi tác khá lớn và mặc quần áo của Đan Dương Tông, hắn ta nghi ngờ đánh giá Lục Vân, hiển nhiên là rất hoài nghi về thân phận của Lục Vân.
Đây là đệ tử Đan Dương Tông đầu tiên hoài nghi Lục Vân trong mấy ngày qua.
Lục Vân vẫn rất trấn định, không chút hoảng hốt mà phản bác nói: "Đệ tử của Đan Dương Tông nhiều như vậy, anh chưa từng gặp tôi không phải rất bình thường sao? Không thể vì tôi đầu trọc mà anh kỳ thị tôi được."
"Buồn cười!"
Thanh niên cười lạnh một tiếng và nói: "Đúng thế, đệ tử của Đan Dương Tông ngàn ngàn vạn vạn, tôi không quen biết rất bình thường, nhưng lại không ai không biết tôi cả."
Chảnh vậy?
Lục Vân lập tức không nhịn được nhìn thanh niên này thêm vài lần, nghĩ thầm tên này thật tự luyến, dám nói trong Đan Dương Tông không có đệ tử nào không biết hắn ta.
Xem ra cũng là một nhân vật.
"Trả lời tôi, cậu là đệ tử của trưởng lão nào?"
Thanh niên lại hỏi, giọng điệu hùng hổ dọa người, hoài nghi đối với Lục Vân càng tăng mấy phần.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: 'Không sợ nói thật cho anh biết, tôi thật sự không biết anh là ai, nhưng anh không thể dựa vào cái này mà hoài nghi thân phận của tôi, trước khi hỏi tôi không bằng anh tự giới thiệu trước đi?"
Lục Vân nói chuyện với thanh niên thuần túy là do muốn đùa giỡn.
Thanh niên kiêu căng liếc Lục Vân một cái rồi kiêu ngạo nói: "Tôi là đại đệ tử thân truyền của Cốc Tông Chủ - Trương Vận, nói cách khác tôi là đại sư huynh
của các đời đệ tử Đan Dương Tông, cậu không biết tôi?”
Hắn ta lộ ra ánh mắt sắc bén, nhìn kỹ Lục Vân như muốn thấy được vẻ bối rối trên mặt hắn.
Chỉ cần là đệ tử của Đan Dương Tông thì khi nhìn thấy Trương Vận sẽ tôn kính gọi hô hắn ta một tiếng đại sư huynh.
Trương Vận cảm thấy cực kỳ tự hào.
Nhất là lúc đồng hành với mỹ nữ là Mạc Thanh Uyển, từng tiếng đại sư huynh của các sư đệ không ngừng nâng cao giá trị của Trương Vận, hắn ta lập tức mừng thầm.
Chơi trội trước mặt mỹ nữ là chuyện rất có mặt mũi.