Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 862: Tỉnh táo lại!




Chỉ nghe thấy một tiếng ong vang lên, Đan Đỉnh cao cỡ nửa người đứng sừng sững trước mặt họ đột nhiên lấp lóe ánh đỏ, trong nháy mắt lại bay lên lơ lửng một cách quỷ dị.

Ong!

Ongl

Ong!

Tiếng động đó không ngừng vang lên.

Mà mỗi một âm thanh vang lên thì hào quang màu đỏ thắm trên Đan Đỉnh lại lấp lóe một lần.

Mỗi khi tia sáng lấp lóe một lần thì thể tích của Đan Đỉnh lại thu nhỏ một chút.

Cuối cùng Càn Khôn Đan Dương đỉnh vốn nặng nề to lớn bỗng biến thành kích thước bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Lục Vân, còn không ngừng xoay tròn cọ qua cọ lại như một đứa bé ngoan nũng nịu.

"Cái này... "

Cốc Thanh Sơn lập tức trợn tròn mắt, bắp thịt trên gương mặt điên cuồng co rút, dùng sức trừng lớn hai mắt để lộ sự khó tin trong lòng ông.

Thật sự khó mà tin được, quá trình pháp bảo nhận chủ tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhỏ máu chỉ là bước đầu tiên, nếu như pháp bảo có phản ứng thì chứng tỏ nó có thiện cảm với người nhỏ máu.

Nhưng điều này không có nghĩa là nhận chủ thành công.

Tiếp theo pháp bảo còn đưa ra khảo nghiệm của nó, người thông qua khảo nghiệm mới xem như nhận chủ thành công.

Nhưng trước mắt lại là tình huống gì?

Lục Vân chỉ bôi một giọt máu lên Càn Khôn Đan Dương đỉnh mà nó đã nhận chủ rồi? Không cần phải khảo nghiệm luôn sao? Máu của Lục Vân trâu bò thế à?

Cốc Thanh Sơn vừa khiếp sợ vừa đau lòng. Lưu Lão cũng không khống chế được lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không hổ là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, cơ duyên này quả nhiên không phải người bình thường có khả năng so sánh được.

Hễ là người có được đại cơ duyên thì trên người chắc chắn sẽ có một hai loại đặc tính khiến người ta ao ước đến phát cuồng, ví dụ như trời sinh hòa hợp với pháp bảo.

Có lẽ Lục Vân chính là loại người như vậy.

Lưu Lão phục sát đất.

"Cốc Tông Chủ, thật rất cảm tạ ông." Lúc này Lục Vân đột nhiên nhìn về phía Cốc Thanh Sơn, cổ quái mở miệng nói.


Lòng Cốc Thanh Sơn đang rỉ máu, nhưng chỉ có thể nặn ra một nụ cười khổ màn nh Lục đừng nói như vậy, được Càn Khôn Đan Dương đỉnh tán đồng là bản lãnh của anh, không cần cảm tạ tôi."

"Không được, vẫn phải cảm tạ Cốc Tông Chủ." Lục Vân nghiêm túc nói: "Ban đầu Đan Đỉnh này không có phản ứng, tôi còn tưởng rằng thật sự thất bại, nhất định là Cốc Tông Chủ an ủi tôi làm cảm động nó nên nó mới nhận tôi làm chủ."

Phốc! Cốc Thanh Sơn suýt phun máu.

Vừa rồi ông thật lòng an ủi sao? Rõ ràng là trong lòng mừng thầm, Lục Vân nói những lời này thật sự quá đáng giận.

Giết người tru tâm!

Cốc Thanh Sơn có xúc động mãnh liệt muốn tự sát.

Tỉnh táo lại!

Tỉnh táo lại!

Cốc Thanh Sơn không ngừng hít sâu, qua một hồi lâu rốt cục cũng bình phục oán niệm trong lòng rồi trịnh trọng nói: "Anh Lục, đây là cơ duyên của anh, tôi chúc phúc anh."

Vừa rồi sở dĩ không ngừng chế nhạo, kích thích Cốc Thanh Sơn là bởi vì lão già này lừa gạt hắn vào Đan Dương Tháp, Lục Vân cũng ghi thù trong lòng.

Nhưng nghĩ lại, nếu như không phải bị Cốc Thanh Sơn lừa gạt đi vào nơi này thì hắn cũng không thể đạt được thu hoạch lớn như thế.

Lục Vân cười sảng khoái và nói: "Cốc Tông Chủ, nói thế nào thì tôi cũng ghi nhớ ân tình này của Đan Dương Tông các người."

Cốc Thanh Sơn lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.