Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 832: Ông lại là thứ chó má gì đây?




Đây đương nhiên là lời nói dối.

Gã cũng không muốn giao tỉnh huyết cho Lục Vân, một khi giao cho hắn thì có nghĩa là gã bị Lục Vân nắm lấy nhược điểm trong tay.

Mặc dù nhược điểm này không trí mạng, nhưng Lục Vân có thể dựa vào giọt tinh huyết này để tuỳ tiện giảm bớt tu vi của Công Tử Vũ.

Đương nhiên Công Tử Vũ không muốn.

Lục Vân cười một tiếng và nói: "Cho nên lựa chọn của mày là chết?"

Chết?

Nói đùa cái gì vậy!

Mặt Công Tử Vũ trầm xuống, hung dữ nhìn chằm chằm Lục Vân mà nói: "Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, tu ma giả, ngày nào đó chúng ta lại tính

món nợ này!"

Gã vừa hung ác dùng hết ba giọt tinh huyết mà nhiều năm vất vả tu luyện ra, khí thế trên người đột nhiên dâng cao rất nhiều.

Nhưng gã cũng không lựa chọn giao thủ với Lục Vân mà là chạy trốn.

Gã muốn về Vân Sơn Thư Viện tìm viện binh!

Có tinh huyết tăng cường làm tốc độ chạy trốn của Công Tử Vũ nhanh hơn trước đó không chỉ mười lần, thân thể gần như hóa thành một luồng ánh sáng mà bắn đi.

Nhưng mà....

Xèo!

Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ đột nhiên chính diện va chạm với gã, vừa vặn dụng vào lồng ngực làm Công Tử Vũ hộc máu tại chỗ.

Đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm, nhưng phần đụng vào ngực Công Tử Vũ là chuôi kiếm.

"Đáng chết!" Công Tử Vũ rơi xuống đất rồi lớn tiếng mắng, trong nháy mắt tiếp theo đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Lục Vân đã đi tới sau lưng gã. “Tao tôn trọng lựa chọn của mày!"

Giọng nói của Lục Vân vang lên, vừa chuẩn bị ra tay thì đột nhiên lại có một khí tức vô cùng kinh khủng che khuất bầu trời hạ xuống, làm tất cả mọi người đều chấn động.

"Chú Bình, cứu tôi!" Nhưng khi Công Tử Vũ cảm nhận được khí tức này thì lại vô cùng kích động rống lớn một tiếng, liều mạng lao về hướng người tới.

Lục Vân không đuổi theo mà chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới.

"Người trẻ tuổi, mặc kệ cậu là tu luyện giả hay tu ma giả thì tôi cũng chẳng muốn xen vào việc của người khác, nhưng cậu không nên dồn người ta vào đường cùng như vậy." Người đàn ông trung niên vừa đánh giá Lục Vân vừa lắc đầu nói.

Lục Vân lại cười: "Ông lại là thứ chó má gì đây?"


Hiện tại gã đã hận Lục Vân đến tận xương.

Ba giọt tỉnh huyết giữ mạng đã bị lãng phí, thật đau lòng.

Bây giờ chỉ có giết Lục Vân thì gã mới trút ra được buồn bực trong lòng.

Người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Công tử yên tâm, nếu tôi đã hiện thân thì tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến, tôi lập tức đưa cái đầu trên cổ tu ma giả này tới trước mặt ngài."