Nói thật trước khi tới Ám Ảnh Các hắn không ngờ thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ lại là người yêu ghét rõ ràng như thế.
Ấn tượng đầu tiên không tệ.
Điện chủ Huyết Ngục Điện lại hừ lạnh và nói: "Nghe lén chính là nghe lén, sao lại nói hiên ngang như thế!"
Lục Vân không thèm phản ứng lão.
Khâu Ngọc Đường như suy nghĩ gì đó mà nói: "Vừa rồi anh nói tới chào hỏi tôi, chẳng lẽ trước đó chúng ta quen bi
"Không quen." Lục Vân lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, sao lại có cơ hội quen biết Khâu Các chủ, chỉ ngẫu nhiên nghe nói Các chủ Ám Ảnh Các là người Long Quốc nên muốn tới xem thử."
"Hừi Ba điện chủ chúng tôi cũng là người Long Quốc, sao không thấy anh đến thăm hỏi?" Điện chủ Huyết Ngục Điện trầm mặt, vẫn luôn duy trì địch ý với Lục Vân.
Lục Vân trêu tức liếc nhìn lão rồi mỉa mai nói: 'Không phải ông vừa nói mình đã biến thành người Bắc Lang Quốc sao, sao lại là người Long Quốc nữa rồi?"
"Anh..." Trong mắt Điện chủ Huyết Ngục Điện lóe lên vẻ tức giận, đương nhiên biết thằng ranh này đang cố tình chế nhạo mình.
'Trên khuôn mặt âm nhu của Điện chủ Dạ Xoa điện bỗng hiện ra một nụ cười lạnh thâm trầm, nói: "Mục đích mày đến đây có phải là thăm hỏi hay không cũng không quan trọng."
"Ồ? Vậy ông cảm thấy cái gì quan trọng?"
"Tao cảm thấy mày nghe thấy chuyện không nên nghe được, giết mày quan trọng nhất." Khóe miệng người đàn ông âm nhu kia nhếch lên độ cong nguy hiểm.
Lục Vân lại như không phát giác mà phối hợp nói: "Cái gì là chuyện không nên nghe thấy? Là chuyện ba đại điện các người chuẩn bị gia nhập liên minh Thí Thần Giả?
Hay là Ám Ảnh Các các người từng có quan hệ với Võ Minh Long Quốc?
Lời nói này của Lục Vân đủ chứng minh cuộc đối thoại vừa rồi của họ thật sự bị hắn nghe thấy không sót một chữ.
Cả sắc mặt của Khâu Ngọc Đường cũng âm trầm xuống.
Nếu như Lục Vân chỉ vào nhầm Ám Ảnh Các thì Khâu Ngọc Đường còn có thể nể mặt hẳn là người Long Quốc mà tha cho một mạng, nhưng hắn đã nghe thấy nhiều như vậy thì chỉ có thể... Diệt khẩu.
Có một số việc thật sự không tiện tiết lộ ra ngoài.
Ba điện chủ cũng nhao nhao nhìn qua bên kia, vẻ mặt đều thay đổi. Đó là một người đàn ông mặc đồ vest màu trắng, cao chừng một mét chín, khí chất cao quý tao nhã, trên đầu đội một cái mũ dạ tròn màu trắng khẽ nghiêng để che lại nửa bên mặt.
Giày da màu đen trên chân đánh ra tiếng cộc cộc cộc với mặt đất khi hắn ta bước đi, mang đến một loại áp lực khó hiểu.
"Mấy người bạn của tôi, các người đã bàn bạc xong chưa?"
Người đàn ông mặc đồ vest trắng này nói tiếng Long Quốc rất lưu loát, hắn ta chậm rãi tháo mũ dạ xuống để lộ ra gương mặt phương Tây điển hình.