Cực kỳ cực kỳ mãnh liệt!
Đúng lúc này, khóe môi Lục Vân bỗng nhếch lên một nụ cười rất cạn, nói: "Tôi biết ông rất ngờ vực, tôi biết phần lớn những người ở đây cũng thấy khó hiểu."
Hắn dừng lại một chút.
Giây lát sau, hắn tiếp tục nói: "Vậy tôi biểu thị lần nữa cho các người làm sao tôi giết chết Lâm Kiến dưới mí mắt của Ngô Thụy nhé."
Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân đột nhiên dời mắt về hướng Long Tề đang lơ lửng, hai tay đang chắp sau lưng hơi khép lại, khẽ phun ra một chữ: "Chết!"
Răng rắc! Bỗng nhiên, chỉ thấy thân thể Long Tê bỗng co quắp lại, hai chân điên cuồng
đạp mấy lần trên không trung, không đến hai hô hấp thì cổ ông ta đã nghiêng qua rồi gãy mất.
Ầm!
Thi thể Long Tề đập mạnh xuống làm bay bụi mù khắp nơi.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, mắt lòi ra như muốn lọt ra khỏi tròng. Nhịp tim họ tạm ngừng, sau đó thì....
Bịch bịch bịch!
Hoàn toàn không khống chế được, lồng ngực giống như muốn nổ tung ra.
Linh hồn cũng run rẩy không ngừng! Thuật pháp thần thông, cách không giết người. Đây là... Tu luyện giả!
Trong chớp mắt, cảm giác rung động, hoảng sợ, kinh hãi như thủy triều ập đến mãnh liệt, trong nháy mắt đã cắn nuốt cả người họ.
Ầm ầm! Như bị sét đánh!
Lâm Chấn Nghiệp bỗng lui lại hai bước, miệng ọc máu tươi ra ngoài, khí tức uể oải, sát ý vốn sôi trào không thôi đã không còn lại chút nào.
Ông ta không bị công kích mà thuần túy là vì lửa giận và sát ý lúc nãy đã dâng trào quá cao rồi đột nhiên bị sợ hãi vô tận ăn mòn mới làm nỗi lòng bất ổn, miệng
phun máu tươi.
Lục Vân lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Bây giờ tôi nói con ông mạo phạm tôi trước, tội chết khó thoát, ông có ý kiến gì không?”
".." Lâm Chấn Nghiệp lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Ông ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Vân. "Tôi hỏi ông có ý kiến gì không?" Lục Vân hỏi lại.
'Thân thể Lâm Chấn Nghiệp chấn động, đau khổ lắc đầu và nói: "Không có... Không có, là Lâm Kiến mạo phạm tiền bối trước, nó... Đáng chết!"
Đắc tội tu luyện giả thật sự đáng chết.
Hơn nữa Lâm Kiến còn không chỉ đắc tội một lần, cho nên gã chết không oan uổng.
Giờ phút này Lâm Chấn Nghiệp đâu còn chút tâm tư báo thù nào, chỉ sợ Lục Vân sẽ trút lửa giận, giận chó đánh mèo lên đầu mình.
Đúng thế, thế giới này hiện thực như thế đó.
Nắm tay của ai lớn hơn thì người đó có quyền lên tiếng, nắm đấm của tu luyện giả đủ để đánh cho cả Võ Minh vỡ thành mảnh vụn.
Lâm Chấn Nghiệp nào dám đắc tội hắn.
"Nếu ông không có ý kiến thì cút đi!" Lục Vân từ tốn nói.
"Vâng, cảm tạ ân không giết của tiền bối!"
Lâm Chấn Nghiệp mang theo đám người chấp pháp rời đi, mặc dù mất con rất thương tâm, nhưng đối phương là tu luyện giả nên ông ta trêu chọc không nổi, có thể nhặt về một cái mạng đã là may mắn rồi.
Trịnh Dương ở lại.
Là Lục Vân bảo hắn ta ở lại.
"Đúng thế." Lục Vân gật đầu cười. Con đường tu luyện coi trọng cơ duyên, nhiều nhất Lục Vân chỉ có thể làm người dẫn đường để dẫn Long Diệc Tuyết vào cánh cửa tu luyện giả thôi, về sau
phát triển như thế nào còn cần xem bản thân cô.
Dù sao Lục Vân đã dẫn mấy chị gái vào hàng ngũ tu luyện giả rồi, có thêm một Long Diệc Tuyết cũng không thành vấn đề.
Long Diệc Tuyết cắn môi trầm ngâm một lát rồi bỗng cười một tiếng và nói: "Tôi lựa chọn trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành."