Chát!
Lục Vân lại tát một bạt tai thẳng vào mặt Trịnh Dương, trêu tức nói: "Anh nhường tôi cái gì?"
"Tôi..." Chát!
"Anh đã ăn năm cái tát của tôi rồi, vì sao còn nhường tôi chứ?"
"Tôi..." Chát!
"Cái thứ sáu, tính tình của anh tốt như vậy sao, bội phục bội phục!"
"Con mẹ nó..."
Chát!
Trịnh Dương đã nổi điên, nhịn không được mà chửi tục và chuẩn bị đánh trả Lục Vân, nhưng hắn ta vừa hành động thì lại có một cái tát vang dội quất thẳng vào. mặt mình.
Lần này trực tiếp đánh bay hắn ta ra ngoài.
Những học viên xung quanh phát ra tiếng trầm trồ ngạc nhiên, sao có thể không nhìn ra giáo viên của họ đâu có nhường Lục Vân, rõ ràng là không tránh được cái tát của Lục Vân!
Người này thật sự chỉ là Hoành Luyện tông sư sao?
Ánh mắt của đám học viên nhìn về phía Lục Vân đã hoàn toàn thay đổi, cả Long Diệc Tuyết cũng như thế.
Trước đó họ luôn coi Lục Vân là Hoành Luyện tông sư, hơn nữa ngày hắn đánh cược với Uông Húc cũng đã chính miệng thừa nhận.
Nhưng nhìn từ biểu hiện vừa rồi thì rõ ràng không đơn giản như vậy.
Hoành Luyện tông sư nào mà hung hãn như vậy? Trừ phi là con rùa thành tinh!
Trịnh Dương bị một cái tát quất bay ra ngoài, ngồi bệt xuống đất thật lâu mà vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Hắn ta không tránh được, thật sự tránh không thoát! Điều này chứng tỏ cái gì?
Lúc trước Trịnh Dương nghe Đoạn Bằng nói hắn ta bị Lục Vân đánh gãy răng thì còn chế giễu Đoạn Bằng một trận.
Ai mà ngờ Trịnh Dương cũng có ngày hôm nay.
Hắn ta ngồi dưới đất cố lấy lại bình tĩnh, cảm giác được ánh mắt của các học viên nhìn mình trở nên hơi quái dị, lửa giận trong lòng Trịnh Dương lại dâng lên.
"Họ Lục, coi như anh giỏi đấy, nếu anh có bản lĩnh như thế thì về sau tự đi dạy Long Diệc Tuyết đi, Trịnh Dương này không có tư cách dạy cô ta."
Lời này vừa nói ra, gương mặt xinh đẹp của Long Diệc Tuyết lập tức thay đổi.
Dạy học lý thuyết và thực lực cá nhân không thể gộp chung, có một số người có tu vi Tôn Giả Cảnh nhưng trình độ dạy học lại không cao, bởi vì thể chất mỗi người đều khác nhau.
Trên mặt Long Diệc Tuyết hiện lên một tia lo lắng.
Lục Vân lại bình tĩnh như thường, liếc nhìn cô một cái và nói: "Thế nào, trách tôi sao?"
Long Diệc Tuyết cắn môi, suy tư một lát rồi lắc đầu và nói: "Không trách, cơ hội này vốn là Lục tiên sinh tranh thủ giúp tôi, nếu Học Viện Võ Đạo đuổi học tôi thì chỉ có thể trách tôi không có phúc nhận thôi."
Lục Vân nghe vậy thì khẽ cười một tiếng và nói: "Là phúc hay họa thì còn quá sớm để kết luận, nói không chừng để tôi huấn luyện cho cô thì ngày nào đó những kẻ mà cô cảm thấy cao quý trịnh thượng kia sẽ biến thành con kiến dưới chân cô."