Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 726: Quá trẻ!




Vừa rồi Dương Chấn Nham đánh giá Lục Vân quá cao nên mọi người đều rất tò mò về hắn, nhưng khi thật sự gặp được Lục Vân họ lại cảm thấy hơi bất ngờ.

Quá trẻ!

Trước nay vấn đề tuổi tác của Lục Vân luôn là một khuyết điểm.

Nếu trước mặt có hai người tự xưng là học trung y, một người bắt đầu học từ 18 tuổi, trải qua 5 năm khoa chính quy, ba năm nghiên cứu sinh, sau đó đến bệnh viện lăn lê bò lết mấy năm cũng chỉ đến 30 tuổi.

Mà người còn lại thì học trung y từ 60 tuổi, tốn thời gian hai năm thi được giấy chứng nhận hành nghề trung y.

Dưới tình huống không bày ra lý lịch, nếu hai người cùng đi khám bệnh thì có lẽ đa số người bệnh đều lựa chọn 'lão trung y' chỉ học được hai năm.

Huống chỉ những thứ như lý lịch muốn làm giả cũng không phải việc khó.

Đây là một trong những nguyên nhân vì sao thời buổi hiện nay trung y có quá nhiều lừa đảo hoành hành.

Những người này đều đánh tiếng là lão trung y để lừa dối một số cụ ông cụ bà mua thực phẩm chức năng, làm ra hoạt động thiếu đạo đức bại hoại thanh danh trung y của Long quốc.

Xét đến cùng cũng vì hai chữ: Tuổi tác.

Kiếm đại một con cáo già nào đó khoác thêm chiếc áo blouse trắng là dám khoe khoang mình là Hoa Đà tái thế, diệu thủ thần y.

Mấu chốt là đa số mọi người đều tin vụ này.

Trung y càng già càng giỏi đã trở thành một quan niệm cố hữu.

Cho nên khi đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham nhìn thấy Lục Vân là một thần y' trẻ tuổi như vậy thì đều kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, họ không có nghi ngờ gì.

Dù sao họ cũng là phần tử trí thức làm việc trong những bộ ngành liên quan, tầm nhìn vẫn rộng lớn hơn người bình thường rất nhiều, biết trên thế giới này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.

Chưa chắc không có khả năng tồn tại thần y hai mươi tuổi.

Còn có một nguyên nhân chính là, nếu Tỉnh trưởng đánh giá Lục Vân cao như vậy thì nhất định là có lý do.

Cho nên đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham chỉ hơi sửng sốt một chút rồi đã chủ động mỉm cười chào hỏi Lục Vân.


Nói thật, ông ta quên mất.

Ban đầu muốn gọi Lục Vân tới mà không phải bác sĩ khác là vì muốn giới thiệu cho đám đồng nghiệp quen biết thanh niên tài năng này của tỉnh Giang Nam.

Khi nhìn thấy Lục Vân, Dương Chấn Nham trò chuyện vui quá nên quên béng mất luôn bệnh tình của con gái Dương Tiểu Mạn.

Thật là xấu hổ. Lục Vân cười nói: “Anh Dương, để tôi chữa bệnh cho con anh trước đã, tuy rằng chỉ là bệnh vặt, nhưng quá trình trị liệu vẫn hơi khúc chiết.”