Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 714: vòng tròn màu đen




Cuối cùng, sau khi xin lỗi các chị xong Lục Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhiều người ghen tị hắn có có tận bảy cô chị gái xinh đẹp như tiên, thế nhưng bọn họ đâu hiểu được cảm giác của Lục Vân như thế nào.

Lục Vân thực sự rất, rất... hạnh phúc!

Khà khà, cảm giác này thật sự rất tuyệt mà, hắn còn gì để phàn nàn nữa chứ?

Đặc biệt là chị Khuynh Thành, tuy trông nghiêm khắc nhưng chính vì quan tâm nên nên chị ấy mới tỏ ra nghiêm khắc như vậy, nếu đổi thành người khác, chị ấy cũng không thèm răn dạy vậy đâu, cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng là được rồi.

Cho nên dù lần nào Lục Vân bị véo tai cũng hét lên đau quá, đau quá, chị cả của tôi tàn nhẫn quá các kiểu, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn rất là vui vẻ.

Cảm giác được bao bọc trong tình yêu thương của các chị thật sự cực kỳ vui vẻ, ấm áp,... Nói tóm lại chỉ có hai từ: thoải mái!

"Tiểu Lục Vân, Tiểu Lục Vân, chính xác thì em đã gặp phải chuyện gì dưới đáy biển vậy? Trang phục hiện tại của em là sao? Còn có..."

Sau khi đánh tan hết lo lắng, tâm hồn hóng hớt của Vương Băng Ngưng đã bùng cháy trở lại, lắc lắc cánh tay. của Lục Vân liên tục đặt câu hỏi. 

Lục Vân không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn trả lời từng câu một, kể cho họ nghe mình đã trải qua những gì ở đáy biển.

Dù sao thì mấy chị cũng đã biết chuyện Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, hơn nữa còn là người tu luyện nên hắn có thể yên tâm nói ra tất cả.

Tuy nhiên, để tránh làm mấy chị lo lắng nữa, Lục Vân không kể rõ chỉ tiết mà chỉ nói rằng mình đã tìm được một món bảo vật vô cùng ghê gớm cùng với hai đạo kiếm ý từ trận pháp bí ẩn ở dưới biển.

“Bảo vật?”

Sở Dao có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bảo vật này, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hưng phấn nói: “Chị muốn nhìn thấy nó, em mau lấy ra cho chị xem..."

Diệp Khuynh Thành lạnh mặt mắng: "Em muốn xem gì chứ? Em ấy cũng nói đó là một món bảo vật rất ghê gớm rồi, làm sao có thể tùy tiện lấy ra cho em xem được? Lỡ lấy ra bị người khác nhìn thấy rồi lập mưu cướp đoạt thì sao?"

Ở đây chỉ có mấy cô biết thân phận thật sự của Lục Vân, những người khác không biết gì cả, lỡ như lấy bảo vật ra xong bị người ta theo dõi sẽ rất phiền phức.

Sau khi trải qua nhiều chuyện rắc rối như vậy, cô thấy vẫn nên tránh xa rắc rối càng xa càng tốt.

Lục Vân cười nói: "Không sao đâu, bảo vật đó không lớn, hiện tại em có thể kiểm soát được. Nếu vợ em muốn xem thì cứ để cô ấy xem đi."

Diệp Khuynh Thành hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Lục Vân không để ý mà xòe lòng bàn tay phải của mình ra cho Sở Dao xem, chỉ lát sau, trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc gương hình thoi, đó

đúng là Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính.

Nói cho xem tức là xem qua cho biết thôi, hai kiếm ý đó là kỹ năng giữ mạng lúc nguy hiểm, không thể vì khoe khoang trước mặt mấy chị mà lãng phí cái kĩ năng giữ mạng này được. 

Hơn nữa, nếu thi triển đạo kiếm ý đó ra ngay đây, rất có thể sẽ dọa mọi người sợ ngốc luôn!

'Vương Băng Ngưng dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay của Lục Vân, thắc mắc hỏi: "Bốn vòng tròn màu đen này là gì?"