Đôi chân thon dài và thẳng tắp của Lạc Ly đứng bên cạnh Lục Vân, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự đau khổ.
Sau khi biết mọi chuyện từ lão sư, cô đã lập tức đến kinh thành.
Nhìn thấy Tiểu Lục Vân như thế, trong lòng cô vô cùng đau xót.
Tiểu Lục Vân luôn là một người tích cực và vui vẻ, có chút giống lưu manh. Tuy nhiên kiểu lưu manh này không hề gây khó chịu mà còn có sức hút riêng.
Lưu manh nhưng không xấu.
Khi ở trước mặt các chị gái, hắn luôn có vẻ mặt tươi cười và thường thay đổi đủ trò để trêu chọc họ.
'Thế nhưng vào lúc này, sự im lặng của hắn hoàn toàn khác với mọi ngày.
Tiểu Lục Vân nhất định cảm thấy rất khó chịu! Vì thế, Lạc Ly cảm thấy rất đau lòng!
Cô không thuyết phục Lục Vân mà chỉ im lặng ở bên cạnh hắn!
Nếu Tiểu Lục Vân không đứng dậy thì cô cũng sẽ không đi. Nếu như Tiểu Lục Vân không ăn uống thì cô cũng sẽ không ăn uống!
Chỉ là không hiểu sao trời ngày càng mưa nặng hạt.
Gió cũng vậy, ngày càng thổi mạnh hơn.
Chiếc ô của Lạc Ly không thể chống đỡ được mấy nên cô chỉ đành ném nó sang một bên mà không sử dụng khiên bảo vệ khiến cho mưa gió mạnh đập thẳng vào người. Quần áo của cô ướt đẫm và dính chặt vào cơ thể thanh tú.
Đường cong duyên dáng của cơ thể hoàn toàn được phác thảo trong gió và mưa.
Lạc Ly không để ý mưa rơi trên mặt đất, cô ngồi xổm trên mặt đất ẩm ướt, hai tay ôm lấy đầu gối và tựa đầu
vào cánh tay của Lục Vân.
Cơn mưa quất vào khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô, tạt vào mắt cô rồi từ từ trượt khỏi mắt.
Cái lạnh trong cơ thể của Lạc Ly đột nhiên được. dòng nước ấm xua tan.
Khi mở mắt ra, mưa đã tạnh.
Xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt tỏa nắng của Lục Vân: “Chị bảy, cảm ơn chị.”
Bầu trời sau cơn mưa trong xanh đẹp lạ thường, những tia nắng cũng trở nên ấm áp.
Lạc Ly hơi phồng má, trong lòng vừa tức giận vừa vui mừng, sau đó nhẹ nhàng mắng: “Tên khốn, lần sau mà còn dám làm chị lo lắng nữa, chị sẽ cắn chết eml”
Đối diện với ánh sáng ấm áp, hai chiếc răng hổ nhỏ trắng như pha lê của cô tỏa sáng.
Bình thường nhất định Lạc Ly sẽ trả lời hắn: Ai là vợ tương lai của em, không biết xấu hổ!
Thế nhưng vào lúc này, cô không nói gì mà chỉ vùi đầu vào ngực Lục Vân với khuôn mặt đỏ bừng.
Lạc Tiên Tử xấu hổ, thật đúng là hiếm thấy.