Hắn phải chịu sự nghèo khổ từ nhỏ và sống 5 năm ở viện phúc lợi. Thế nhưng vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi đã khiến cho cuộc sống của hắn trở nên hỗn loạn.
Sau khi dày công đi tìm kiếm chân tướng, đáp án lại là cha hắn giết mẹ hắn còn người muốn giết hắn lại chính là ông ngoại của hắn.
Nói về nỗi đau, còn ai có thể đau đớn hơn Lục Vân nữa đây?
Hắn cũng là một đứa trẻ đáng thương! “Lục Vân, đứng dậy đi!”
Thanh âm của Doãn Thu Thủy có chút nghiêm nghị, bà ấy không muốn Lục Vân tiếp tục quỳ nữa.
Thế nhưng bà ấy vẫn thấy Lục Vân bất động. Doãn Thu Thủy kéo tay hắn thì mới phát hiện cơ thể của Lục Vân cứng như bê tông sắt thép, cứ quỳ mãi đó
không chịu nhúc nhích.
Doãn Thu Thủy tức giận nói: “Con cứ như thế này, mẹ con thấy sẽ vui chứ?”
“DÌ...”
Lúc này, cuối cùng Lục Vân cũng lên tiếng: “Con không sao, chỉ là con muốn dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn một chút. Con sẽ không nghĩ không thông đâu, dì đừng lo!”
Khuôn mặt của Doãn Thu Thủy cứng đờ.
Mất một hồi, bà ấy mới vỗ vai Lục Vân và lặng lẽ thở dài: “Con nhìn đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”
Nói xong, Doãn Thu Thủy quay người đi đến cổng nghĩa trang và nói với người gác mộ: “Hãy trông chừng hắn, có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi.”
“Vâng thưa cô Doãn!”
Doãn Thu Thủy rời khỏi nghĩa trang và quay lại vào. sáng hôm sau. Khi nhìn thấy Lục Vân vẫn quỳ ở đó, bà ấy hơi nhíu mày.
Nhưng bà ấy cũng không quấy rầy vì bà ấy biết rằng Lục Vân muốn yên tĩnh.
Doãn Thu Thủy đã tự tay nấu những bữa ăn này.
Nhưng đã hai ngày trôi qua, Lục Vân vẫn không động một miếng nào. Còn bà ấy cũng không nói lời nào với hắn.
Doãn Thu Thủy thực sự bất lực trước sự bướng bỉnh của hắn.
Bà ấy cũng đoán được vì hắn thừa hưởng tính cách ấy của chị gái.
Bất kể Lục Vân có ăn hay không, mỗi ngày Doãn Thu Thủy đều giao đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn đến cho hắn. Khi nào đói thì hắn sẽ tự ăn vì ý chí của con người không thể chiến thắng được cơn đói.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Ly bước tới trong cơn mưa lớn, cuối cùng dừng lại bên Lục Vân. Cô cầm ô và nói: “Chị bảy sẽ ở bên em.”