Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 680: không kém gì những người khác




Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cha, Doãn Thu Thủy cũng cảm thấy đau lòng nhưng bà ấy vẫn phải nói tiếp: “Ba, ba có biết khi chị gái nói với con rằng chị ấy đã mang thai, giọng nói của chị ấy tràn ngập sự vui mừng như thế nào không?”

“Chị ấy nói với con rằng đó là khoảng thời gian hạnh phúc và tự hào nhất trong cuộc đời của chị ấy.”

“Hơn nữa, chị ấy cũng đã nhiều lần nói với con rằng chị ấy rất muốn nói tin vui này với ba nhưng lại sợ ba phản đối nên đành giữ bí mật.”

“Ba đau lòng cho con gái của ba, chẳng lẽ chị ấy không thương con của mình hay sao?”

“Ba thực sự nghĩ rằng chị gái sẽ vui khi nhìn thấy ba giết đứa bé ư? Không hề, chị ấy sẽ chỉ càng hận ba mà thôi. Tại sao ba lại không thể hiểu một sự thật đơn giản như thế chứ?”

“Cho dù ba có hận đến mức nào thì sự hận thù cũng nên tiêu tan cùng với trận hỏa hoạn 15 năm trước rồi. Ba cứ coi như đứa trẻ đó đã chết trong trận hỏa hoạn được không?”

Doãn Thu Thủy hết lòng cầu xin, quần áo của bà ấy đã ướt đẫm nước mắt.

Doãn Bội ôm mái tóc bạc của mình, nỗi đau vô tận và sự tự trách điên cuồng ập đến khiến ông ấy không nói nên lời. 

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của ông ấy vang lên: “Thu Thủy, con đứng dậy trước đi đã...”

Nhưng Doãn Thu Thủy vẫn bất động. Cùng lúc này, ở trong nghĩa trang.

Trước bia mộ của Doãn Thu Như, Lục Vân quỳ trên mặt đất và trầm mặc hồi lâu. Cho dù trong đầu vang lên thanh âm của chị năm Sở Dao, hắn cũng không có chút phản ứng nào.

“Tiểu Lục Vân, chị không tìm được sư phụ nhưng lại †ìm được một ngôi mộ lớn. Chị nhìn thấy trông giống như kiểu một cái hố và giờ đang định đi vào đó. Lát nữa chị sẽ gọi lại cho em.”

Câu nói này đến không đúng lúc.

Bởi vì Sở Dao không biết được tình hình hiện tại của Lục Vân. Cô chỉ nhớ rằng khi Lục Vân bảo cô đi tìm Thiên Diệu Tử và nói rằng có chuyện gì hãy báo lại với hắn.


Sau một khoảng thời gian dài, Sở Dao không tìm thấy Thiên Diệu Tử. Vì không muốn Lục Vân lo lắng nên cô thống báo tình hình cho hắn thông qua pháp trận ý niệm.

Lục Vân vẫn bất động. 

 Hắn lặng lẽ quỳ trước mộ của mẹ mình.

Cho đến khi trời tối, Doãn Bội bước vào nghĩa trang và nhìn Lục Vân với vẻ mặt phức tạp. Ông ấy thở dài đây vẻ cô đơn rồi rời đi.


Lục Vân vẫn im lặng.

Doãn Thu Thủy nhìn thấy hắn như vậy, đột nhiên bà ấy cảm thấy đau khổ.

Thật ra nỗi đau trong lòng đứa trẻ này cũng không kém gì những người khác.