“Tôi...”
Vẻ mặt của Đoạn Bằng cứng đờ.
Mặc dù về mặt cảm xúc, anh ta cảm thấy rất xúc động nhưng anh ta không dám tùy tiện trả lời một câu
hỏi nhạy cảm như vậy.
Anh ta không muốn đắc tội bất cứ bên nào.
Lúc này, Lục Vân lên tiếng với vẻ tức giận: “Giảng viên Đoạn, anh đang do dự ư? Sao anh lại dám do dự? Chuyện này mà cũng cần do dự sao? Viện trưởng Đinh tốt hơn viện trưởng Doãn! Anh do dự là có ý gì? Lẽ nào anh cảm thấy khó bày tỏ sự đánh giá trong lòng mình trước mặt viện trưởng Đinh sao? Tư tưởng của người này đúng là có vấn đề!”
Phù!
Đoạn Bằng tức đến mức suýt hộc máu.
“Hừ, có gì hay mà đánh giá. Người ta là viện trưởng còn tôi là phó viện trưởng, căn bản chẳng cần cái gọi là đánh giá. Trong lòng tôi cũng rất ngưỡng mộ Doãn viện
trưởng. Chưa từng có bất cứ một người phụ nữ nào ngồi vào vị trí đó ở độ tuổi này!”
Viện trưởng Đinh liếc nhìn Đoạn Bằng, hừ lạnh một tiếng.
Sau đó ông ấy lại nhìn về phía Lục Vân, vẻ mặt có vẻ dịu đi một chút, nói: “Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với một thiên tài như cậu. Nhưng dù sao viện trưởng Doãn cũng đã nói vậy nên tôi cũng không thể làm khác được..."
“Cậu Lục đừng lo lắng, mặc dù tôi không thể mời cậu làm giảng viên nhưng nếu sau này cậu gặp phải khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu nếu có thể”
Lục Vân vô cùng cảm động nói: “Thật sự cảm ơn viện trưởng Đinh rất nhiều. Nếu như có thể gặp ngài sớm hơn thì tốt quá.”
Trước khi rời đi, Lục Vân quay đầu nhìn Đoạn Bằng và nói: “Tôi vừa nói chuyện tốt đẹp với Đinh viện trưởng, vậy mà anh còn không tin. Anh đúng là đồ rác rưởi!”
Toàn thân Đoạn Bằng run rẩy, hai chiếc răng cửa vàng vừa mới lắp hai ngày trước gần như bị anh ta cắn gấy.
“Tân vương bát vạn năm đáng chết!”
“Giảng viên Đoạn!”
Có vài người Long gia cũng ở trong đó. Họ cũng đã nghe nói về kết quả của trận đấu là hòa.
Lục Vân đã thực sự kết thúc trận chiến với thiên tài Vương gia với tỷ số hòa!
Hơn nữa còn nghe nói Lục tiên sinh là Hoành Luyện tông sư.