Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 668: Bề ngoài tuấn tú, sức lực bền bỉ




Thanh lợi kiếm được nhà họ Uông coi là bảo bối, trong mắt Lục Vân lại mỏng manh như một tờ giấy, chỉ cần hắn muốn phá vỡ nó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Lục Vân không làm như vậy.

Làm vậy quá lộ liễu.

Cho nên hắn chỉ búng ngón tay, thanh kiếm “ong” lên một tiếng, lưỡi kiếm liên tục run rẩy một trận, lực rung động đó chạy thẳng về phía chuôi kiếm, khiến cho bàn †ay đang cầm kiếm của Vương Húc cảm thấy một trận tê dại như có dòng điện chạy qua.

"Còn đánh nữa không?"

Lục Vân cười như không cười nhìn Vương Húc, hỏi.

Lúc này Vương Húc, một nhân vật cấp thiên tài của nhà họ Uông đang run lên từng đợt.

Anh ta không chấp nhận kết cục này! Hay là mình sử dụng đan dược?

Nhưng nếu sau khi sử dụng đan dược vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của Lục Vân thì làm sao?

Đến lúc đó, nói không chừng hắn sẽ bắt đầu nghi ngờ về những kiến thức về Hoá Cảnh mình được biết trước đó có thật sự đúng hay không. 

 Là người nào nói trong Hóa Cảnh, Hoành Luyện Tông sư là kẻ dễ bắt nạt nhất?

Anh ta có tu vi cao hơn Lục Vân ba cảnh giới nhưng cũng không cách nào làm hắn bị thương, hơn nữa đối phương còn tập trung vào phòng vệ chứ không hề tấn công, vậy rồi còn đánh đấm thế nào nữa?

Luận về sức chịu đựng và độ bền bỉ thì Hoành Luyện Tông sư là giỏi nhất trong số những Tông sư Hóa Cảnh, chỉ cần hắn cứ chậm rãi đánh như vậy, chắc chắn những †ông sư cảnh bình thường sẽ bị mài mòn từng chút một bởi tốc độ hao tổn nội kình của bọn họ nhanh hơn Hoành Luyện Tông sư nhiều.

Một khi nội kình của đối phương bị hao tổn quá nhiều, không kịp thời khôi phục thì lúc này sẽ là cơ hội để Hoành Luyện Tông sư có thể dễ dàng phát động phản công.

Hiện tại Uông Húc đã hiểu, thì ra cái mà Lạc tiên tử nhìn trúng, không phải là tướng mạo của Lục Vân, mà là độ bền bỉ của hắn.

Thì ra các nữ thần võ tu thích loại này.

Giờ thì anh ta hiểu rồi!

Uông Húc cũng lười đánh nữa, anh ta lạnh lùng nhìn Lục Vân nói: "Tuy rằng rất khó chịu, nhưng anh đã thành

công làm mới nhận thức của tôi đối với Hoành Luyện 'Tông sư, cho nên tôi thừa nhận, anh—— rất ưu tú!” 

“Anh thừa nhận tôi ưu tú?"

Lục Vân cười cười, nhưng không tiếp tục nói nhiều về đề tài này, mà hắn chỉ chậm rãi đi tới trước mặt Uông. Húc, nói: "Vậy thì, kết bạn không?”

Lục Vân tiếp tục nói: "Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu, dù sao tôi cũng đang giẫm lên vai anh để đi lên, hẳn là cũng phải dành chút sự tôn trọng cho anh, anh muốn kết bạn cũng được.”

Câu này của Lục Vân đơn giản là để nói cho khán giả ở đây biết, hắn hẹn giao đấu với Uông Húc là bởi vì anh †a nổi tiếng.

Mà cách thức “thành danh tốt nhất chính là giãm lên vai thiên tài để xuất hiện.

"Kết bạn thì không cần, nhưng mà anh rất thú vị đó, tôi sẽ nhớ kỹ anh, Lục Vân."

Uông Húc nhìn Lục Vân thật sâu, sau đó xách kiếm của mình rời khỏi khu vực sàn đấu.

Lục Vân cũng không cảm thấy gì cả.

Sau khi Uông Húc rời đi, Lục Vân vẫn đứng lại tại chỗ, vẻ mặt đắc ý dạt dào giơ tay lên vẫy tay với khán giả xung quanh, hắn lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ tên tôi, Hoành. Luyện Tông sư - Lục Vân!” 

Thật kiêu ngạo! Nhìn hắn muốn đánh một trận quá!

Đáng tiếc là hắn có cái vỏ cứng quá, tới thiên tài Uông Húc cũng không thể làm gì được hắn, mà bọn họ lại không bằng Uông Húc cho nên cuối cùng chỉ có thể tức giận nghiến răng ken két, họ đánh không lại tên Lục Vân này, họ nhịn!


Bề ngoài tuấn tú, sức lực lại bền bỉ.

Chỉ dựa vào hai điểm này thôi đã đủ biến hắn trở thành người cực kỳ hấp dẫn trong mắt các cô gái.

Mà sở dĩ nói kết quả khiến mọi người nuối tiếc là vì họ không được nhìn thấy hình ảnh máu tươi bắn tung tóe.