Lạc Ly đang đứng ở cổng trường Học viện võ thuật kinh thành.
Đôi chân thẳng tắp, dáng người mảnh khảnh và tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo.
Bên cạnh cô còn có hai người nữa.
Một người là phó viện trưởng Đinh Văn Hồng, khoảng 50 tuổi. Người còn lại là một người đàn ông khoảng 27-28 tuổi, là giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành, tên là Đoạn Bằng.
Các sinh viên ra vào cổng trường thường xuyên nhìn sang về phía Lạc Ly với vẻ hưng phấn.
Lạc Ly là đàn chị nữ thân Phong Vân của họ. Tuy đã tốt nghiệp nhưng tên tuổi của cô vẫn truyền đi khắp. trường, ảnh của cô luôn được đưa lên top trong số những cựu sinh viên xuất sắc của trường.
Bức ảnh này đã trở thành động lực để nhiều người học hành luyện tập chăm chỉ.
Đúng lúc này nữ thần xuất hiện, người thật còn đẹp. hơn cả trong ảnh. Nếu như phó trưởng không có mặt ở đây thì đám đàn em này đã vây quanh cô rồi.
“Tiểu Lục Vân, bên này!”
Lạc Ly kiễng chân lên và vẫy tay về phía Lục Vân với nụ cười tươi như hoa.
Cô cao ráo xinh đẹp nên không cần kiễng chân, Lục Vân vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô trong đám đông.
“Em Lạc, hắn chính là người mà em đang đợi sao?”
Khi Đoạn Bằng nhìn thấy Lục Vân, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
“Đương nhiên.”
Lạc Ly nói gì đó. Khi Lục Vân đến gần, cô giới thiệu: “Tiểu Lục Vân, đây là phó viện trưởng Đinh của trường chị. Còn người này là Đoạn Bằng, là đàn anh của chị, hiện là giảng viên của trường.”
Tiểu Lục Vân...
Gọi hắn thân mật như vậy, cũng không cần thiết phải nhấn mạnh rằng hắn là người rất quan trọng với cô như vậy chứ.
Khóe miệng Đoạn Bằng giật giật, cảm giác như bị nhét cơm chó vào miệng, lại còn bị cô gái mà mình thích nhét nữa nên anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hiển nhiên Lục Vân cũng nhận ra được sự thù địch của Đoạn Bằng nhưng hắn cũng lười để ý tới. Hắn nhìn Đỉnh Văn Hoành, lễ phép nói: “Xin chào phó viện trưởng Đinh, em đã được nghe chị...nghe vợ nói rằng phó viện trưởng Đinh là một người có khí độ phi phàm, đức cao. vọng trọng, luôn đối đãi chân thành với mọi người và hết lòng vì sinh viên.”
“Hơn nữa, tuy em không có kỹ năng gì đặc biệt nhưng lại có sở trường đánh giá con người. Hôm nay. được gặp viện trưởng Đinh lần đầu tiên, em cảm thấy những lời mà vợ mình nói rất đúng.”
“Tên nhóc này, thế là được rồi. Nếu như em còn tiếp tục nói nữa thì sẽ khiến tôi xấu hổ mất.”
Đinh Văn Hoành giả vờ nghiêm nghị nhưng hai bên lông mày có dấu hiệu nhướng lên, đặc biệt là khi đến “viện trưởng Đinh” của Lục Vân. Chẳng phải nó hữu dụng hơn những lời hoa mỹ và trống rỗng lúc nãy sao?
Bọn họ đều là viện trưởng, phân biệt viện trưởng với phó viện trưởng làm gì chứ.