Khi Long Xuyên và những người khác đang đợi bên ngoài phòng, mỗi giây mỗi phút dài như hàng thế kỷ.
Long Thuyên là cây đại thụ của Long gia, không thể sụp. đổ được.
Vì vậy sau khi Lục Vân mở cửa, bọn họ liền nóng lòng chạy vào.
Nhìn thấy Long Thuyên vẫn năm bất động trên giường, trong lòng không khỏi có một dự cảm không tốt.
Khi đến gần, bọn họ phát hiện Long Thuyên không những không thể cử động mà ngay cả nhịp tim và hơi thở cũng ngừng. Hiển nhiên ông ấy...không còn sức sống.
Sắc mặt của các thành viên Long gia vốn tràn đầy mong. đợi bỗng tối sầm lại.
Giây phút đó, cả căn phòng bị bao trùm bởi bầu không khí u ám và ngột ngạt.
m thanh cũng im lặng đến đáng sợ.
Thứ duy nhất có thể nghe thấy là hơi thở của các thành viên Long gia dần trở nên nặng nề hơn, sự hận thù trong mắt họ cũng dần trở nên điên cuồng.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
Long Xuyên nắm chặt nắm đấm, khí tức của Hóa Cảnh Tông Sư bộc phát khiến cho bầu không khí lại càng thêm ngột ngạt hơn.
Ông ấy gầm lên với Long Diệc Tuyết.
Vốn dĩ Long Diệc Tuyết muốn giải thích nhưng khi bị cha mắng, cô ấy cảm thấy choáng váng và trong lòng cũng cảm thấy vô cùng oan ức.
Cô ấy biết rõ cha mình không dám chọc giận Lục Vân vì hẳn là học trò của đạo trưởng Thiên Huyền Tử nên ông ấy đã trút giận lên cô ấy.
Long Xuyên chỉ cây dâu măng cây hòe.
Vừa rồi ở bên ngoài ông ấy còn dặn dò Long Tế không được vô lễ với Lục Vân, không thể đo lường y thuật của đồ đệ Thiên Huyền Tử bằng tuổi tác nhưng ông ta không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến thế.
Long Xuyên không chỉ cảm thấy đau buồn và tức giận khi mất đi cha mà còn cảm thấy khó chịu sau cú vả mặt.
Mục đích rất rõ ràng.
Long Tế trực tiếp đổ tội cho Lục Vân về cái chết của cha mình.
Có lẽ Lục Vân chỉ là hàng giả.
Cùng với tiếng gầm của Long Tế, các thành viên khác của Long gia cũng hướng ánh mắt đầy hận thù về phía Lục Vân.