Khuôn mặt Cao Phong đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, một luồng khí huyết điên cuồng từ trong cơ thể hắn ta nhanh chóng dâng trào, Cao Phong cố hết sức đè nén, khiến gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Bạch Long Vương liếc hắn ta một cái, khế nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói với đám người Đàm Chí Minh: “Hai người đi ra ngoài chờ trước đi!”
Hai người cũng không dám hỏi gì thêm, sau khi kinh ngạc nhìn Cao Phong một cái, bọn họ mới ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Sau khi hai người Đàm Chí Minh rời đi, sắc mặt Bạch Long Vương đột nhiên trở nên âm trầm, ông ta bước đến gần Cao Phong, nhanh chóng nhấn ngón tay vào huyệt đạo. của hắn ta.
Bùm!
Bạch Long Vương muốn giúp Cao Phong tẩy sạch máu huyết trong người, nhưng sau một khắc, ông ta đã bị một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động, khiến ông ta phải lui về phía sau mấy bước, ngón tay cũng suýt chút nữa bị chấn động đến gãy đoạn.
"Đây là... chân khí? Làm sao con lại khiêu khích người tu luyện?"
Trong mắt Bạch Long Vương đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sư phụ, con... thấy khó chịu quát A——”"
Sắc mặt Cao Phong đỏ bừng, nhãn cầu căng to giống như sắp sửa nổ tung, máu huyết lưu thông đồn dập. ' Ahl
Theo sau tiếng gầm của Cao Phong, y phục trên người hắn ta đột nhiên bị một luồng khí thế đáng sợ thổi bay, đồng thời, một hoa văn màu đỏ tươi giống như một con rắn màu máu vặn vẹo trên ngực hắn ta, sau đó chậm rãi biến mất, cô đọng lại thành hai chữ chói lọi.
Thiên——Sáp—— "Thiên SápH"
Bạch Long Vương nhìn thấy hai chữ này, hai mắt suýt nữa đã trừng to đến nứt ra.
Thiên Sáp! Thiên Sáp Vương! I
Phầm chân khí trong cơ thể Cao Phong là do Thiên Sáp. Vương để lại?!!
Toàn thân Bạch Long Vương không khỏi run lên, cả khuôn mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn trái ngược. với sắc mặt đỏ bừng của Cao Phong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nghiệt đồ! Con đã làm cái quái gì vậy?? Tại sao lại chọc đến Thiên Sáp Vương???"
Bạch Long Vương kinh hãi thốt lên, sau đó xông tới phía trước gầm lên với Cao Phong, hùng hổ như thể ngay giây kế tiếp sẽ bóp chết Cao Phong.
Sau khi hai chữ màu máu đó xuất hiện, máu huyết tích tụ trong cơ thể Cao Phong dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng hắn ta không còn khó chịu nữa, chỉ thấy trên trán hắn ta còn sót lại từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, run rẩy nói: "Sư phụ, không có, con không có đắc tội Thiên Sáp Vương."
Bạch Long Vương sao có thể tin lời của hẳn ta được? "Nếu không có thì Thiên Sáp Vương để lại chân khí trong người con làm gì? Con có thể giải thích được không!
Thử giải thích cho ta nghe xem?”
Cao Phong vô cùng sợ hãi, hô hấp của hẳn ta như dừng lại ngay khắc này.
Thật sự là!
Hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra cả!
Thật may mắn.
Khi hẳn ta tưởng mình chết chắc rồi, Bạch Long Vương lại buông tay.
Tay chuyển sang nắm lấy thân thể hẳn ta ném ra ngoài, thân thể đập mạnh vào tường gây ra một tiếng nổ lớn.