Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 586: Nói chung là rất khó tìm




Lần trước khi Lục Vân tới Kim Lăng để giúp Giang gia giải quyết rắc rối, hắn tình cờ gặp Lạc Ly đang đi bắt người biến dị ở đó.

Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cũng nên có kết quả.

Lạc Ly nghiêm túc gật đầu nói: “Đã phát hiện ra người đó thuộc Lưu gia ở tỉnh E đã sang Mỹ được gần 5 năm. Hắn ta chưa trở về được hai tháng thì đột nhiên biến thành bộ dáng đó”

“Người của Viện Sinh học đã chiết xuất được một thành phần dược liệu hiếm thấy từ cơ thể của hắn ta. Sau khi phân tích, họ phát hiện ra răng đó là một loại thuốc di truyền mới.”

“Thuốc di truyền..."

Lục Vân cau mày và rơi vào trầm tư.

Hắn nhớ tới căn cứ thí nghiệm gen năm đó đã bị phá hủy ở Nam Ngư quốc và người phụ trách căn cứ thí nghiệm đó cũng là một người Mỹ.

Có vẻ như gần đây ở Mỹ có rất nhiều động tĩnh!

Lạc Ly khế thở dài, nói: “Đáng tiếc là người biến dị không

thể nói chuyện và đã chết ngay sau khi bọn chị đưa hắn ta quay về nên không thể hỏi được gì cả.”

“ Về phần Lưu gia, bọn họ chỉ nói rằng trước khi xảy ra biến dị, người này đang làm việc ở Mỹ. Lưu gia cũng không biết chính xác hẳn ta ở đâu, làm công việc gì và có quan hệ với ai ở Mỹ” 

“Điều mà chị lo nhất chính là hiện tại có thể có rất nhiều người ở Long quốc đã tham gia thí nghiệm gen của Mỹ. Chỉ là bọn họ chưa xông ra bên ngoài. Những người còn đang ẩn nấp tại Long quốc, sớm muộn gì cũng là một tai họa ngầm”

Hàng năm, có vô số người trở về Long quốc từ Mỹ. Nhân cơ hội đó có nhiều người tham gia thí nghiệm gen đã trà trộn vào. Chỉ cần họ không đột nhiên biến dị thì bề ngoài vẫn giống như người bình thường.

Nói chung là rất khó tìm ra.

Khuôn mặt nhỏ xinh của Lạc Ly tràn ngập sự đau khổ, cô thực sự là một Võ Thần vì nước vì dân.

Lục Vân không nhịn được đưa tay ra xoa xoa đầu của cô, nói: “Chị bảy, tạm thời chị đừng suy nghĩ quá nhiều. Mặc. kệ Mỹ giở trò gì. Nếu như họ dám có ý đồ tấn công Long quốc của chúng ta thì một lúc nào đó, bọn họ sẽ phải hối hận.”

“Cũng chỉ có thể chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Lạc Ly lặng lẽ thở dài. Đôi mắt đẹp như sao đột nhiên hướng lên nhìn Lục Vân, cô nói: “Thần Quân điện hạ, sự an nguy của Long quốc chúng ta đều dựa cả vào ngài.”

Lục Vân sững người. Chị bảy trang trọng quá rồi. Khi tỉnh táo lại, Lục Vân mới bỏ tay ra khỏi đầu Lạc Ly.

Dọc theo mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt non nớt của cô, hẳn khẽ nhéo nhéo: “Không phải dựa vào em mà là chúng ta.”

Trong một trang viên lớn tại thủ đô, Cao Phong đã trở về thủ đô và nói với sư phụ của mình là Bạch Long Vương về tình hình gặp phải ở Thành Giang Nam.

“Lạc Tiên Tử...”

Ánh mắt của Bạch Long Vương âm trầm, ông ta trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta nhớ rõ sư phụ võ đạo của Lạc Tiên Tử là Doãn Thu Thủy đúng không?”

“Đúng ạ.”

Cao Phong gật đầu.


Vương lấp lóe nói: “Bảo Đàm Trí Minh mang tiểu tiện nhân của hắn tới

Cao Phong gật đầu. Anh ta cúi đầu rồi lui ra ngoài.

Khi anh ta bước vào lần nữa, có một người đàn ông và  một người phụ nữ ở phía sau anh ta, đó là Đàm Trí Minh và Lý Lộ.