Long gia không còn cách nào khác đành từ bỏ sách lược này để không gây ác cảm với Tiêu Thấm.
Nếu đã không thể kết thành lương duyên, vậy kết thành kim lan.
Nhiệm vụ này cuối cùng rơi vào người Long Diệc Tuyết.
Vì Long Diệc Tuyết là con gái nên Tiêu 'Thấm sẽ không quá cảnh giác với cô ấy, và mối quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt.
Tiêu Thấm đã giới thiệu xong.
Long Diệc Tuyết bình tĩnh nhìn Lục Vân, đó hào phóng vươn tay nói- “Hai chỉ em xa cách nhau nhiều năm như vậy, thật mừng khi có thể gặp lại nhau. Xin chào, chị tên là Long Diệc Tuyết.”
Lục Vân đưa tay ra bắt. Chạm nhẹ tay xong tách ra. 'Trông vô cùng lịch thiệp.
Trên mặt Long Diệc Tuyết cũng không có nhiều biểu cảm. Ba người trò chuyện một hồi, đạo diễn Trần Túc chần chờ đi tới bên này nhưng anh ta cũng dám tới gần mà chỉ đứng chờ ở cách đó không xa.
Thấy Trần Túc như vậy, Tiêu Thấm biết rằng đã đến lượt mình diễn. Vì thế, cô cười nói: “Tiểu Lục Vân, Diệc Tuyết, hai người cũng coi như là quen biết. Chị đi quay nốt cảnh diễn trước đã nhé.”
Nói xong, cô đi về phía Trần Túc.
Trần Túc cười nói: “Cô Tiêu, không cần vội, chúng tôi có thể chờ.”
“Chúng ta đi quay trước cho xong đất” Tiêu Thấm lắc đầu, cô làm sao có thể để cả đoàn phim chờ đợi mình được.
Chuyên gia trang điểm chạy tới chỉnh trang lại giúp Tiêu Thấm.
Tiêu Thấm luôn trang điểm rất nhẹ, từ trước đến này mỹ nữ chân chính không cần lớp trang điểm quá dày mà giống như một đóa hoa phù dung trong veo tự nhiên.
Vì thế, Tiêu Thấm trang điểm rất nhanh và nhập vai cũng rất nhanh.
Lục Vân không thể không khen ngợi: “Chị sáu đúng là diễn viên trời sinh, kỹ năng diễn xuất không cần phải nói.”
Mỗi lần Lục Vân đến thăm đoàn làm phim, hắn ngồi một bên xem chị sáu diễn. Hắn phát hiện hầu như chị sáu chỉ cần diễn một lần, xử lý các đoạn khó rất tốt. Những phân cảnh diễn bị NG quay lại là vì cô cảm thấy không hài lòng.
Đó chính là một kiểu thiên phú.
“Cậu cũng không tồi đâu.”
Cậu cũng không tồi? Vậy là sao?
Long Diệc Tuyết cười lạnh nói: “Cậu diễn vẻ lịch thiệp cũng không tồi."
Vừa nãy khi Tiêu Thấm ngồi bên cạnh, thái độ của Long Diệc Tuyết đối với Lục Vân không quá nhiệt tình nhưng ít ra Lục Vân Vân cảm thấy thoải mái nhưng vào lúc này, Long Diệc Tuyết giống như một người khác.
Cô ấy liếc nhìn Lục Vân với vẻ lạnh lùng. Lục Vân sầu não nói: “Chị nói vậy là không đúng rồi. Sự lịch thiệp xuất phát từ tâm, sao chị có thể nói là em diễn được chứ?”
Làm gì có ai thể hiện sự lịch thiệp được như hắn chứ?
“Mặt dày mày dạn!”
. Long Diệc Tuyết không khách khí mắng một câu: “Nếu như không phải lộ ra từ trong ánh mắt của cậu thì tôi đã bị biểu hiện của cậu lừa gạt rồi.”
Thế nhưng, điều này có thể trách được tiểu Lục Vân sao?
Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng Long Diệc Tuyết cũng giống như những người phụ nữ phù phiếm trước đó cho nên định dùng phù phiếm đánh bại phù phiếm nhưng ai ngờ Long Diệc Tuyết lại là một cô gái ngay thẳng.
Sau khi biết cô ấy là bạn của chị sáu, thái độ của hắn đối với cô ấy có phần tôn trọng hơn.