Tiêu Thấm mím môi, nở nụ cười quyến rũ sau đó liếc nhìn Lục Vân và nói: “Tôi phải hỏi ý kiến của em trai đã. Tôi không thể quyết định thay em ấy được, phải không tiểu Lục Vân?”
Đương nhiên là Tiêu Thấm rất vui và tự hào khi thấy Lục Vân được Trần Túc đánh giá cao.
Nụ cười của cô giống như làn gió xuân ngọt ngào mê hoặc tất cả các diễn viên và nhân viên đoàn làm phim xung quanh.
Bọn họ chưa từng thấy Tiêu Thấm cười ngọt ngào như thế với một người đàn ông nào.
Hơn nữa, từ họ của Tiêu Thấm và Lục Vân, có thể thấy răng bọn họ không phải là chị em ruột thực sự. Ngày nay, tình chị em đang là xu hướng!
Mọi người đều muốn thế chỗ của Lục Vân.
Trần Túc cũng hơi sửng sốt nhưng anh ta nhanh chóng định thần lại. Biết người phụ nữ trước mặt ngoài tầm với của mình nên anh ta nhìn Lục Vân tràn ngập sự mong đợi và hỏi: “Cậu Lục, cậu thấy sao?”
“Cảm ơn sự đánh giá cao của đạo diễn Trần. Có điều tôi không có ý định gia nhập vào giới giải trí cho nên chỉ đành khiến cho đạo diễn phải thất vọng rồi”
Lục Vân cũng không ngờ rằng mình lọt vào mắt xanh của Trần Túc và còn được mời đóng vai chính. Tuy điều này hơi bất ngờ nhưng cũng hợp lý.
Tất cả là do mị lực chết người của hắn.
Người quá ưu tú thì đi đâu cũng không bị bỏ sót.
Thật phiền.
Lục Vân không thích cảm giác bị nhìn chăm chăm.
Bất kể là Vân Thiên Thần Quân hay Vân Lộc đại sư, hăn rất ít khi dùng đến hai thân phận này với người ngoài bởi vì hắn sợ rằng nếu như công chúng phát hiện ra thì sẽ làm xáo trộn cuộc sống bình yên của hẳn.
Trong nhà có nhiều chị gái xinh đẹp như vậy còn đang chờ hẳn từ từ chăm sóc...Haizzz, chờ hẳn chăm sóc, Lục Vân vẫn rất hài lòng với cuộc sống nhàn nhã như vậy.
Dứt lời, Trần Túc đưa cho Lục Vân một tấm danh thiếp.
Có thể thấy được Trần Túc rất tán thưởng Lục Vân, nếu không anh ta đã không nói rẵng sẽ tạo ra một bộ phim dành riêng cho hẳn. Để một người mới như hẳn đóng vai chính sẽ có rất nhiều rủi ro nhưng Trần Túc cho rằng rất đáng để thử.
“Đợi đến một ngày nào đó tôi nghĩ thông, tôi sẽ không từ chối nữa. Tôi sẽ nói với chị sáu về mong muốn diễn xuất của mình.”
Nói xong, Lục Vân đưa tay nhận tấm danh thiếp của Trần Túc. Đây là vấn đề lễ phép lịch sự.