Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 482: Cái này gọi là ý trời




Hôm qua, khi Lâm Thanh Đàn châm tới châm thứ mười một, cậu ta đã ngất đi vì đau nên không nhìn thấy cảnh tượng sau đó Lục Vân dội ngược cây châm vào người Park Kwok Chang, cậu ta không biết được thần thông của Lục Vân.

Thêm vào việc Park Guochang thua trận, tất nhiên ông ta không có mặt mũi nào đề cập đến chỉ tiết của trận đấu.

Các đệ tử của ông ta cũng giữ im lặng, vì vậy cậu người Nhật nghĩ rằng Lục Vân thực sự chỉ là một người phụ việc ở Hạnh Lâm Đường.

Đôi mắt của cậu người Nhật lóe lên, cậu ta nói: "Vừa rồi anh mới nói anh là tài xế của Cô Lâm sao?” 

"Đúng rồi, mà có chuyện gì à?"

Cậu người Nhật đột nhiên nói một câu gì đó rất kỳ lạ, Lục Vân vừa nhìn sang chỉ thấy trong mắt cậu người Nhật lóe lên luồng một ánh sáng xanh kỳ lạ.

Huyễn thuật của Nhật Bản.

Trước đây Lục Vân đã từng chiến đấu với các ninja của Nhật Bản, phát hiện những huyễn thuật của các Ninja thật sự rất độc đáo.

Lục Vân giả vờ như trúng huyễn thuật, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút trống rỗng, nói: "Chủ nhân, người có gì phân phó?”

Thật sự thành công sao?

Cậu người Nhật ngay lập tức vui mừng khôn xiết.

Bản thân cậu ta cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Bởi vì nhẫn thuật của cậu ta mới chỉ học được ở mức nửa vời, khi cậu ta sử dụng huyễn thuật này không phải lúc nào cũng hiệu quả.

Lúc trưa, khi cậu ta đến Hạnh Lâm Đường tìm Lâm Thanh Đàn để bái sư, thực ra cậu ta đã bí mật sử dụng huyễn thuật nhưng nó không thành công. 

Vì vậy, cậu ta chỉ có thể tìm cách khác để ở bên cạnh Lâm Thanh Đàn, sẽ có một lúc nào đó cậu ta sẽ thành công.

Chỉ cần thành công một lần thôi.

Cậu ta đã có thể hạ gục Lâm Thanh Đàn mà thần không biết quỷ không hay.

Tuy nhiên, có điều mà cậu ta không ngờ lúc này là, lúc trưa khi cậu ta sử dụng huyễn thuật, nó thực sự đã thành công, nhưng mà trên người Lâm Thanh Đàn có đeo Ý niệm pháp trận, chính nó đã chặn lại huyễn thuật của cậu ta.

Mặc dù Ý niệm pháp trận không thể chống lại các cuộc tấn công vật lý, nhưng là đối với những loại huyễn thuật quỷ hệ xâm lấn tinh thần như thế này, chỉ cần Ý niệm pháp trận đủ mạnh, nó hoàn toàn có thể chống lại.


Tất nhiên, cậu người Nhật không biết về chuyện này.

Cậu ta vừa nghe nói Lục Vân là tài xế của Lâm Thanh Đàn, liền biết là hắn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc gần với Lâm Thanh Đàn, thế là cậu ta liền ôm suy nghĩ thử lại lần nữa, thử sử dụng huyễn thuật với Lục Vân, nhưng không ngờ nó lại thành công.

"Mau nói rõ tên của anh, tuổi và cả hoàn cảnh gia đình."

Cậu người Nhật đang kiểm tra lại huyễn thuật của mình.

Lục Vân thành thật trả lời: "Lục Vân, 20 tuổi, một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhỉ viện."

Cậu người Nhật gật đầu hài lòng, lấy ra một viên thuốc màu đỏ khác, đưa cho Lục Vân, nói: "Đây là một loại thuốc độc. Sau khi uống xong, nếu không có thuốc giải, ba ngày sau nội tạng sẽ thối rữa mà chết, tôi ra lệnh cho anh uống ngay bây giờ."

Lục Vân nhận lấy viên thuốc, nhét vào miệng và nuốt xuống mà không cần suy nghĩ.


Cậu người Nhật rất hài lòng, sau đó đưa thông tin liên lạc của mình cho Lục Vân, khi bàn giao xong tâm trạng liền vui vẻ mà rời khỏi đây.

Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức để hạ gục được Lâm Thanh Đàn, nhưng không ngờ rằng tài xế của cô lại chủ động đưa cô dâng đến tận cửa, còn tự mình làm con rối nữa.

Cái này gọi là ý trời!