Triệu chứng của loại bệnh nhân này chính là mạch tượng vô lực, lưỡi trảng nhạt, thân nhiệt cao nhưng lại muốn mặc thêm áo, khát nước nhưng không muốn uống, vừa vặn giống với tình hình của cô bé.
Chẳng qua loại dấu hiệu này không thường thấy, Lý Tuyền sơ sẩy một cái liền chẩn đoán sai.
Nhưng mà, đối mặt với sự hung hăng của Lục Vân, Lý Tuyền lại cần răng một cái, nói: "Nói bậy, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”
Ban đầu mọi người thấy Lục Vân lý luận säc bản, cũng cho răng hẳn nói là thật, nhưng sau khi nghe được những lời
này của Lý Tuyền, lại cảm thấy Lục Vân đang nói nhảm.
Ngay cả bác sĩ Lý cũng chưa từng nghe nói qua khẳng định tên này đang nói bậy.
Thần sắc Lục Vân lạnh lùng, thất vọng läc đầu nói: "Lang băm, ông quả thực là sỉ nhục của ngành y”
Nếu như Lý Tuyền biết sai có thể sửa, ngược lại còn không có gì, vốn y học chính là cần không ngừng tích lũy kinh
nghiệm, ai cũng có lúc phạm sai lầm.
Nhưng Lý Tuyền này, rõ ràng sai rồi, lại còn sống chết không thừa nhận.
Hăn không xứng đáng làm bác sĩ. “Cậu nói ai là lang băm?”
Lý Tuyền vừa nghe Lục Vân mảng hẳn là lang băm, nhất thời liền tức giận.
Lục Vân lại măng: "Măng ông là lang băm.” “Cậu lặp lại lần nữa đi?”
“Lang băm!”
Lục Vân lười quan tâm hắn ta, xoay người nói với người phụ nữ: "Cô ơi, đơn thuốc canh Bạch Hổ thật sự không thể uống, tôi giúp cô đổi đơn thuốc khác!"
“Tôi nói có thể uống là có thể uống!”
Lý Tuyên lớn tiếng nói, nhưng vừa dứt lời, lại đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.
“Không có uống chỉ có ăn tát thôi.”
Nhưng vừa rồi Lục Vân đang quan sát ngón trỏ của cô bé thì phát hiện, bệnh tình của cô bé đã vô cùng nghiêm trọng, căn bản không cho phép trì hoãn thêm một lát nữa.
Hoa văn ngón trỏ của trẻ em từ trong ra ngoài, có thể chia làm ba cửa gió, khí, mệnh, càng ra ngoài thì bệnh càng nặng.
Mà hoa văn trên ngón trỏ cô bé, đã lan đến đầu ngón tay, đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên đơn thuốc canh Bạch Hổ này ăn vào, chính là giết người.