"Không, không, nếu giờ em hướng dẫn chị tu luyện, vậy em tính là sư huynh của chị hay là sư phụ của chị, chẳng phải như vậy vai vế sẽ bị rối loạn lên hết sao, em nói coi có đúng không?" Sở Dao vội vàng lắc đầu nói.
Không có vấn đề gì cả! Hai người trở về biệt thự Lục Nhân. Các chị em khác của cô không có ở nhà.
Sở Dao vừa về đến nhà liền lao vào phòng tắm, dù sao cô cũng vừa trộm mộ của lão thủ lĩnh tà linh giáo, mặt dù cô đã rửa sạch nhưng người vẫn còn bẩn, cảm thấy rất khó chịu.
Lần tắm rửa này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, như để gột rửa hết những điều xui xẻo trên cơ thể.
Sở Dao gội rửa hết tất cả.
Tắm xong cô lại bối rối, vì đã mắc phải sai lầm giống như Diệp Khuynh Thành năm đó, quên mang quần áo sạch vào, thậm chí còn mắc một sai lầm nghiêm trọng hơn cả Diệp Khuynh Thành.
Năm đó, sau khi Diệp Khuynh Thành tắm xong, không hiểu sao khi đi ra cô ấy chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, cuối cùng không cẩn thận làm rơi xuống, lại không may bị Lục Vân nhìn thấy. Nhưng Sở Dao còn hơn thế.
Vừa tắm vừa giặt giũ, dường như đã hoàn toàn quên mất Lục Vân đang ngồi trong phòng khách, còn tưởng rằng bọn họ vẫn là chị em như trước, mặc hay không mặc gì cũng không quan trọng.
Vì vậy, khi cô vừa bước ra vừa lau mái tóc ướt của mình băng khăn tảm, thì cảnh tượng trong phòng như đóng băng lại trong giây lát.
Bởi vì thời gian tắm đủ lâu, Sở Dao vừa mở cửa phòng tắm ra, làn sương nước trảng xóa bên trong cũng bay ra, giống như cô là tiên nữ từ trong truyện bước ra.
Nhưng mà tiên nữ quên mặc quần áo. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau.
Sở Dao vừa lau mái tóc ướt của mình thì sững người, sau đó mặt đỏ bừng mà hét lên, ném khăn tắm vào mặt Lục Vân rồi lao nhanh vào phòng ngủ.
Lục Vân lấy chiếc khăn tắm đang phát ra mùi
thơm cơ thể nồng nàn trên mặt xuống, lông mày cau chặt, trong đầu chạy loạn: A B C D EI
Có vẻ như trước đó hắn nhìn lầm rồi.
Cũng không phải chị năm không có gì cả, chỉ là do thấy qua cái của các chị em khác của cô, cho. nên mới cảm thấy của chị năm bình thường hơn, đương nhiên, còn phải trách cô quấn nó quá chặt, dù biết là làm như vậy để thuận tiện cho việc đi lại trong mộ.
Hai ngày sau.
Khi Lục Vân nhìn thấy Thiên Diệu Tử, sư phụ của Sở Dao, cũng là sư cô của Lục Vân, cuối cùng cũng hiểu tại sao bà ấy nói Sở Dao có thiên phú dị bẩm
Bởi vì.
Đây mới gọi tầm thường thực sự...!
Sở Dao cung kính nói: "Sư phụ, con đã nói cho sư huynh biết về tông chỉ của Thiên đạo tông chúng ta, nhưng hắn vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi người."
Nhất thời Lục Vân không nói nên lời.
Đã nói như vậy rồi, vậy rốt cuộc hắn có nên hỏi hay không?
Chắc chắn, Thiên Đạo tông cũng không phải là một tông môn đoan chính gì.
Lục Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi ra tất cả những nghỉ vấn trong lòng, đại khái là về thân thế của bản thân, còn có kẻ phía sau vạch ra kế hoạch, rốt cuộc có dụng ý gì? Và còn có Thiên Đạo tông này, cuối cũng đã xảy ra chuyện gì?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Thiên Diệu Tử yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ mỉm cười đầy ẩn ý và nói: "Khi đến lúc, mọi thứ sẽ được tiết lộ. Điều con cần làm bây giờ là bảo vệ mấy chị gái của mình." Quả nhiên, hỏi rồi cũng vô nghĩa.
Lục Vân có vẻ bực dọc khi bị những người này chơi đùa như một con khỉ.
Lúc này, Thiên Diệu Tử đột nhiên kéo hắn sang một bên, thần bí nói: "Cái kia... Sư điệt, ta hỏi con một câu, con đã trở lại Giang Thành lâu như vậy, năm bắt được bao nhiêu rồi?"
"Thiên Huyền Tử sư huynh thật sự nói với con như thế?"
Sắc mặt Thiên Diệu Tử nhất thời trở nên có chút cổ quái, nhìn thấy Lục Vân gật đầu, không khỏi cười nói: "Ha ha, sư huynh rất biết chơi, thật thú vị." "Có ý gì?" Lục Vân khó hiểu.
"Không có việc gì, ngoan ngoấn nghe lời sư phụ con nói được rồi, nhớ kỹ, bảo vệ tốt các chị gái của con.
Thiên Diệu Tử cũng không giải thích gì nhiều, nụ cười hàm chứa ý sâu xa.