Tiếng Khương Thiên Viễn cười lớn làm rung chuyển toàn bộ Khương gia, tất cả mọi người trong Khương gia đều bị sốc: "Lão tổ ơi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngài còn bình thường không?”
Ngày mốt chính là ngày luận võ với Hầu gia, giờ đây trong Khương gia là một mảng ảm đạm, từ trên xuống dưới ai cũng biết đây là trận đại họa đối với Khương gia bọn họ, muốn thắng thật sự quá khó khăn.
Nhưng vào lúc này, lão tổ đột nhiên phát ra một trận tiếng cười cực kỳ hưng phấn như vậy làm mọi người không rõ làm sao, tại sao phản ứng của lão tổ lại kích động như phát điên vậy!
Ông còn nói ông trời đang phù hộ cho Khương gia bọn họ, nhưng giờ Khương gia sắp sửa diệt vong đến nơi rồi.
Tất cả thành viên của Khương gia không còn hy vọng gì nữa, giờ phút này tâm trạng thê lương hơn cả khi đối mặt với cái chết.
Sau khi nghe được tiếng cười này, mọi người lần lượt chạy về sân sau, nhưng đến nơi bọn họ chỉ dám đứng ngoài cửa sân sau, không có sự đồng ý của lão tổ họ không dám bước vào.
Khương Chính Hồng cũng đến.
Một người đàn ông trung niên hỏi: "Ba, ông nội làm sao vậy?"
Lục Vân chưa kịp nói chuyện, Khương Chính Hồng đã quay lại và hét lên: "Làm càn! Không được vô lễ với Lục tiền bối!"
Lục tiền bối. Mọi người trong Khương gia đều sững sờ.
Đối với một người trẻ tuổi như vậy, mà lão gia vẫn gọi là tiền bối?