Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 390: Rốt cuộc trong bức hoạ của Lục Vân có cất giấu cái gì?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sao cả cha cũng nói như vậy, Khương Chính Hồng đầy mặt kinh ngạc.

Lúc này Lục Vân mở miệng nói: “Ông già, bức họa này tặng cho ông, tôi ra bên ngoài chờ tin tức tốt của ông trước."

"Vâng vâng, đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối." Khương Thiên Viễn khiêm tốn nói, quay đầu lại nghiêm khắc rống vào mặt Khương Chính Hồng: “Nhớ kỹ, chiêu đãi Lục Vân tiền bối cho tốt, nếu dám làm trễ nãi chút nào thì ba đánh nát đầu chó của

Đầu Khương Chính Hồng vang lên ong ong, trong lòng chấn động tột đỉnh, bởi vì ông ấy chưa từng nhìn thấy ba mình kích động, hưng phấn, mất khống chế như thế.

Rốt cuộc trong bức hoạ của Lục Vân có cất giấu cái gì?

Đi vào chính sảnh, Khương Chính Hồng tự mình pha trà đổ nước, cẩn thận hầu hạ Lục Vân, đồng thời tò mò hỏi: “Cái kia, Lục... Tiền bối, ngài có thể nói cho tôi biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Hiện tại ông ấy đâu dám có chút bất kính nào với Lục Vân, hơn nữa ngay cả ba ông ấy cũng gọi Lục Vân là tiền bối, sao ông còn dám gọi thẳng tên Lục Vân hay kêu là anh bạn trẻ nữa, chỉ có thể dùng từ tiền bối này.

Lục Vân bưng trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Cũng không phải bí mật gì, nói cho ông cũng không sao, tôi hỏi ông, ba ông đã bị kẹt ở Hoá Cảnh bao lâu?"

Khương Chính Hồng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cụ thể bao. lâu thì tôi cũng không nhớ rõ, dù sao đã mấy chục năm, ba tôi nói đã vài thập niên qua tu vi của mình vẫn luôn không có biến hóa gì."

"Vậy đúng rồi." Lục Vân cười cười, n ôi cho thêm một loại thế vào bức họa kia, một loại thế có thể trợ giúp tu vi của ông ấy đột phá."

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khương Thiên Viễn, Lục. Vân đã nhìn ra vấn đề trong thân thể ông, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Nhưng đôi khi một bước này sẽ kẹp chết người †a, giống như Khương Thiên Viễn đã tốn vài thập niên cũng chưa thể vượt qua.

Thật ra có thể dùng câu “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường' để miêu tả vấn đề này, lúc này cần có một người ngoài trợ giúp ông phá tan làn sương mù trước đó thì sẽ đạt tới hiệu quả vừa chỉ điểm mà hiểu ngay.

Loại thế mà Lục Vân ẩn giấu trong bức hoạ đã mang đến tác dụng này.


Tuy rằng Khương Chính Hồng nghe như lọt vào sương mù, nhưng ông ấy đã bắt được một từ ngữ mấu chốt, đột phá, lập tức trừng lớn đôi mắt và nói: “Ý của tiền bối là ba tôi có thể bước qua Hoá Cảnh, cái kia...."

"Suy nghĩ nhiều rồi." Lục Vân kịp thời bóp tắt ảo tưởng tốt đẹp của ông ấy và nói: “Chỉ trợ giúp ông ta đạt tới đỉnh Hoá Cảnh mà thôi, muốn tới được cấp bậc càng cao cũng không phải hai ba tiếng đồng hồ là thành công được."

chapter content


Tuy răng ba chưa đạt tới cấp bậc càng cao, nhưng đỉnh cao Hoá Cảnh đã đủ chen vào top20 bảng Tông Sư, vậy chẳng phải có thể nhẹ nhàng chiến thắng người họ Hầu kia?

Hầu Dũng đứng thứ 38 trên bảng Tông Sư, mà trước đó Khương Thiên Viễn nằm sau top80.

Mấy người xếp cuối trong bảng danh sách có tu vi tương đương nhau, chỉ hơi chênh lệch một chút thôi, tất cả mọi người chen lấn cùng một chỗ, mà dù sao Khương Thiên Viễn cũng đã có tuổi rồi, không có khả năng chen lên đứng trước.

Nhưng nếu ông đạt tới đỉnh cao Hoá Cảnh thì khác, hoàn toàn có thể nhảy ra khỏi đống Hoá Cảnh chen chúc này, từ sau top80 trực tiếp đi vào top20, thậm chí là top10.